Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

chương 22: lại gọi "ông xã" đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Doãn Mặc đang giải quyết một số công việc với thư ký Trịnh ở tầng dưới, Mộ Dữu cùng stylist từ trên tầng đi xuống.

Trịnh Lâm ngồi đối diện ông chủ, anh ta là người đầu tiên nhìn thấy bóng người ở phía bên kia cầu thang, đáy mắt loé lên một tia kinh ngạc.

Doãn Mặc phát giác gì đó, thuận thế quay đầu lại.

Những đốt ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Mộ Dữu nắm lấy gấu váy, từ trên cầu thang từ từ đi xuống.

Trên đầu cô cài một chiếc ghim cài tóc lấp lánh, mái tóc hơi xoăn buông xõa tự nhiên, vầng trán đầy đặn, đôi mắt trong veo sáng ngời, dưới lông mày trái có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, làm loãng đi vẻ ôn nhu trên mặt, tăng thêm nét quyến rũ.

Chiếc váy Haute Couture màu xanh lam đầy sao tôn lên một cách hoàn hảo những đường cong cơ thể tinh tế duyên dáng của cô, thiết kế cổ V tôn lên chiếc cổ thiên nga thon thả xinh đẹp, xương quai xanh gợi cảm, đeo lên một chiếc vòng cổ kim cương màu hồng.

Xuống chút nữa, bầu ngực cao thẳng, khi cô hơi cúi đầu, đường viền cổ áo khẽ di chuyển, xuân quang ẩn ẩn hiển hiện.

Thuần khiết mà kiêu sa, ưu nhã lại toát lên vẻ nữ tính gợi cảm.

Lúc này, cô đang đi chân trần trên sàn nhà mềm mại, khi nhấc váy bước tới, đầu ngón chân trắng nõn hơi thò ra, móng tay được sơn màu đỏ tinh tế trên nền tuyết trắng.

Mộ Dữu rất hài lòng với bộ lễ phục này, cô đi đến trước mặt Doãn Mặc xoay một vòng, đôi mắt lấp lánh: "Có đẹp không?"

"Ừ." Doãn Mặc đáp, ánh mắt u trầm rơi xuống chân cô, "Ngồi xuống đi giày vào đi."

Mộ Dữu ngồi xuống ghế sô pha, stylist lấy ra đôi giày cao gót kim cương vụn màu xám bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Doãn Mặc chủ động nhận lấy: "Để tôi."

Anh cầm giày cao gót đến trước mặt Mộ Dữu, bình tĩnh ngồi xổm xuống, một đầu gối hơi chạm đất.

Bàn tay to rộng dịu dàng đỡ lấy bàn chân trái trắng nõn mảnh mai của cô.

Mộ Dữu ngơ ngác nhìn anh, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh đặt trên lòng bàn chân mình, lông mi khẽ rung, cô vô thức né tránh: "Tự tôi có thể..."

Doãn Mặc nắm chặt mắt cá chân không an phận của cô, chậm rãi giương mắt: "Đừng nhúc nhích."

Tay còn lại của anh cầm giày cao gót, chủ động mang vào cho cô, động tác nhẹ nhàng, lịch lãm.

Anh cúi đầu, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai nhu hoà dưới ánh đèn phòng khách.

Mộ Dữu mím nhẹ môi, nhìn anh chằm chằm không rời mắt.

Cô còn rất kinh ngạc, thư ký Trịnh và nhà tạo mẫu đều ở đây, nhưng anh không có chút gánh nặng nào, chủ động đi giày cho cô.

Đây là để chứng minh trước mặt người ngoài rằng vợ chồng bọn họ rất yêu thương nhau sao?

Quả nhiên, càng không có gì càng muốn thể hiện gì đó trước mặt mọi người.

Doãn Mặc nhìn qua rất thanh tâm quả dục, vô cùng đứng đắn, nghĩ không ra lại rất có lòng hư vinh.

Thanh tâm quả dục: tâm hồn trong trắng và không ham muốn nhiều

Tuy nhiên, cách anh ngồi xổm xuống cẩn thận giúp cô đi giày, nếu là cô gái nào khác, có lẽ rất dễ dàng liền động tâm.

Nếu là cô trước đây, buổi tối nằm mơ cũng sẽ hạnh phúc cười mà tỉnh.

Mộ Dữu dư quang nhìn sang mấy người bên kia.

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Lâm, đối phương đẩy chiếc kính trên sống mũi rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, giống như đột nhiên có hứng thú với chiếc đèn chùm trong phòng khách.

Những người khác ban đầu cũng cực kỳ hâm mộ, nhưng khi Mộ Dữu quay đầu lại, mỗi người đều tìm một vị trí cố định trong phòng khách để quan sát cẩn thận, giống như không thèm để ý đến tình hình ở đây.

Sau khi xỏ cả hai chiếc giày vào, Doãn Mặc buông mắt cá chân cô ra, vẫn tư thế ngồi xổm: "Có vừa chân không?"

Mộ Dữu sờ sờ một hồi: "Xem ra không có việc gì."

"Em đứng lên đi thử vài bước xem." Anh nhanh chóng đứng dậy, đưa tay về phía Mộ Dữu đang ngồi trên ghế sô pha, hiển nhiên là muốn đỡ cô dậy.

Bị anh đối xử như vậy, Mộ Dữu cảm thấy mình đột nhiên trở thành một đứa trẻ to xác cần được chăm sóc.

Nhiều người đang nhìn như vậy, cô từ chối thiết lập cho mình một hình tượng nhân vật như vậy.

Không để ý đến bàn tay của Doãn Mặc, cô tự mình nhấc váy đứng dậy, thử đi đi lại lại.

Gót giày thiết kế không quá cao, giống với loại cô thường đi, đi rất thoải mái dễ chịu.

Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc: "Rất vừa chân."

Tay của Doãn Mặc dừng giữa không trung một lúc rồi thu về, thuận tiện quét mắt nhìn đồng hồ: "Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi."

—————

Trên đường đến bữa tiệc, Mộ Dữu và Doãn Mặc ngồi phía sau, Trịnh Lâm ngồi ghế phụ xe.

Mộ Dữu liếc Trịnh Lâm ngồi ở trước mặt, ghé mắt với Doãn Mặc nói khẽ: "Thư ký Trịnh còn phải tăng ca cho loại tiệc này ư? Hôm nay là thứ bảy, anh đang chèn ép nhân viên đấy."

Giọng nói của cô không lớn, nhưng Trịnh Lâm ở phía trước vẫn nghe thấy, quay đầu lại giải thích với Mộ Dữu: "Bà chủ không thường tham gia loại yến tiệc này cho nên có thể không biết, tối nay sẽ có rất nhiều người muốn đi nhờ vả chút quan hệ với Doãn tổng. Tôi ở phía trước cản trở, cô với Doãn tổng mới có cơ hội để thở."

Cá nhân Trịnh Lâm rất tình nguyện được tăng ca như thế này, ở bên trong đồ ăn thức uống ngon, một đám người vì nể mặt Doãn tổng mà đối với anh ta cũng rất cung kính, tiền làm thêm giờ cũng rất đáng kể.

Đều là người làm công, cơ hội kiếm tiền kiểu vậy thì có ai chê chứ?

Chỉ là Doãn tổng rất ít tham dự những dịp như vậy, nếu để anh ta nói thì giao cho anh ta càng nhiều công việc như thế này càng tốt.

Nhưng người trong cuộc thì không thèm để ý, Mộ Dữu thờ ơ nhún nhún vai.

Doãn Mặc không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn: "Đưa tay ra đeo cái này vào."

Mộ Dữu bối rối trong giây lát: "Tại sao?"

"Nhẫn cưới."

Không phải chứ, tham gia một bữa tiệc mà cô còn phải đeo nhẫn cưới sao?

Nhưng dù sao cũng đã kết hôn rồi, cô cũng đồng ý cùng anh tham dự loại trường hợp như này, đeo hay không đeo cũng không quan trọng.

Mộ Dữu tùy ý đưa tay ra.

Doãn Mặc nghiêm túc đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, không quá to cũng không quá nhỏ, kích cỡ vừa vặn.

Trên đó có một viên kim cương xanh được cắt rất tinh xảo, bởi vì là nhẫn nên viên kim cương này không lớn lắm, chỉ là một viên nhỏ nhưng màu sắc rất đậm.

Viên kim cương trên mặt nhẫn rõ ràng là hàng cao cấp, rất hợp với chiếc váy màu xanh lam của cô hôm nay.

Không thể không thừa nhận gu thẩm mỹ của Doãn Mặc rất tốt!

Mộ Dữu vươn tay, lợi dụng ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mà cẩn thận vuốt ve bề mặt nhẫn, lông mày và đôi mắt cong lên xinh đẹp.

Cô càng nhìn càng thích, quay sang Doãn Mặc hỏi: "Đây là nhẫn cưới, hôm nay đeo xong tôi không cần phải trả lại cho anh đúng không?"

"Đương nhiên không cần." Thấy cô thích, tâm trạng Doãn Mặc cũng tốt, "Em muốn thì đeo luôn cũng được."

Chắc chắn là Mộ Dữu không muốn luôn đeo trên tay, quá phô trương khi ở trường.

Cô vẫn cảm thấy nên giữ thái độ khiêm tốn ở trường, cô không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của những người khác muốn gặm hạt dưa (hóng drama) sau lưng mình.

Nhưng là của cô, cô có thể cất giữ nha.

Dù sao cô cũng chẳng bao giờ chê có nhiều đá quý hết.

Giờ khắc này, Mộ Dữu chợt nhận ra hoá ra đăng ký kết hôn với Doãn Mặc có thể được lợi nhiều như vậy.

Cuộc hôn nhân này thực sự quá đáng giá!

Tâm trí Mộ Dữu đang hoạt động, bỗng nhiên cô chú ý tới bộ âu phục của Doãn Mặc hôm nay.

Bộ âu phục màu xanh đậm được cắt may tinh tế, phối cùng chiếc cà vạt thêu hoa văn màu xám bạc càng lộ vẻ ưu nhã tự phụ.

Liếc nhìn anh một vòng từ trên xuống dưới, Mộ Dữu lại cúi đầu nhìn mình, bỗng nhiên phát hiện gì đó.

Cô mặc váy xanh lam, Doãn Mặc mặc âu phục xanh đậm.

Cô đi giày cao gót màu xám bạc, Doãn đeo cà vạt màu xám bạc.

"Sao hai chúng ta lại mặc đồ đôi?" Mộ Dữu muộn màng hỏi, luôn cảm thấy đây không phải trùng hợp.

Doãn Mặc dựa vào lưng ghế, thản nhiên trả lời: "Nhà tạo mẫu phối đồ. Có lẽ cho rằng chúng ta là vợ chồng nên phối đồ kiểu này mới hợp."

Mộ Dữu ngẫm lại thấy cũng đúng, Doãn Mặc bận rộn như thế chắc chắn sẽ không quan tâm đến mấy thứ này.

Việc stylist tự nghĩ tới chuyện này rất hợp lý.

Cô gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.

Trịnh Lâm ở ghế trước sờ sờ mũi, giơ ngón tay cái lên cho ông chủ nói dối mà không cần viết nháp.

Gần đến địa điểm tổ chức tiệc, Doãn Mặc xòe lòng bàn tay ra, đưa một chiếc nhẫn khác: "Còn không giúp anh đeo vào à."

Mộ Dữu sững sờ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia: "Sao anh không tự đeo đi?"

"Có qua có lại."

Ý của anh là vừa rồi anh giúp cô đeo nhẫn, bây giờ đến lượt cô cũng phải giúp anh.

Chưa thấy qua lão nam nhân nào tính toán chi li như thế, tài xế và Trịnh Lâm còn ở phía trước, Mộ Dữu không thèm so đo với anh, kéo tay anh qua, đeo nhẫn lên ngón vô danh của anh.

Quả là thương nhân, giúp đeo nhẫn cũng phải trả lại, không cho người ta chiếm một chút tiện nghi nào.

Già mồm!

"Đeo xong rồi." Mộ Dữu đẩy tay anh ra, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm mắng anh keo kiệt.

Doãn Mặc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đầu ngón tay xoa xoa vài lần, khóe miệng khẽ cong lên một đường cong nhỏ xíu.

—————

Bữa tiệc hôm nay được tổ chức trên tầng cao nhất của một khách sạn quốc tế có tính bảo mật cao.

Lúc Doãn Mặc và Mộ Dữu đến, bên kia đã bắt đầu được hơn phút.

Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, đại sảnh được trang trí rực rỡ chói lọi, khắp nơi đều là nam thanh nữ tú mặc trang phục thượng lưu lộng lẫy.

Mọi người nói cười ưu nhã trong tiếng nhạc du dương, nâng ly cạn chén.

Có người tùy ý quét mắt qua, thấy là Doãn Mặc tới, không khỏi liếc thêm vài lần.

Chú ý tới mỹ nữ bên cạnh đang khoác cánh tay anh, hai người đều đeo nhẫn trên ngón áp út, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc.

Đột nhiên, trong đại sảnh tựa hồ yên tĩnh hơn rất nhiều so với trước đó, không ít ánh mắt đều rơi trên người bọn họ.

Cùng lúc đó, đã có người nhiệt tình tiến lên chào hỏi, nhanh chóng vây lấy Doãn Mặc và Mộ Dữu.

Mộ Dữu sớm biết sẽ là cục diện này, nhưng cũng không chịu nổi việc bị quá nhiều người vây quanh ân cần nịnh nọt.

Ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đứng trước quầy bar cách đó không xa, cô kinh ngạc kéo cánh tay Doãn Mặc: "Chú nhỏ của em ở đó, chúng ta qua đó đi."

Doãn Mặc gật đầu chào hỏi đám người, để lại Trịnh Lâm ở đó, anh và Mộ Dữu đi về phía Mộ Du Trầm.

Mộ Du Trầm đang trò chuyện với một vài người, thấy Doãn Mặc và Mộ Dữu đến gần, những người kia lên tiếng chào hỏi rồi rời đi trước.

"Chú nhỏ, chú đến đây khi nào vậy?" Vừa nhìn thấy Mộ Du Trầm, Mộ Dữu liền vô cùng mừng rỡ.

Trong buổi đấu giá tối nay, giá đấu thầu của viên Red Beryl đó phải rất cao, cô không thể móc túi tiền tiêu vặt của mình, táng gia bại sản đi mua nó được.

Cô và Doãn Mặc là vợ chồng plastic, nên không dễ để anh trả tiền.

Doãn Mặc đã sớm nói rằng chú nhỏ của cô sẽ ở đây tối nay, vì vậy trên đường đến đây cô đã hạ quyết tâm tối nay cô phải ôm chặt đùi chú nhỏ.

"Chú nhỏ, mấy ngày rồi con không gặp chú, mỗi lần con đi thăm ông nội đều không thấy chú, con nhớ chú lắm."

Mộ Du Trầm lắc sâm panh vài lần, sau đó nhướng mi: "Miệng bôi mật à?"

Mộ Dữu thẳng lưng: "Lời con nói đều là thật lòng, vừa mới trên đường còn không ngừng cùng Doãn Mặc nhắc tới chú đấy."

Cô quay sang nhìn Doãn Mặc để chứng minh, "Em nói có đúng không?"

Nhân viên phục vụ mang đồ uống tới, Doãn Mặc cầm lấy một ly rượu đỏ, tùy ý dựa vào trước quầy bar, ăn ngay nói thật: "Anh không nghe thấy."

Mộ Dữu: "..."

Quả nhiên là đại hắc cẩu, ngay cả tim cũng đen xì!

Mộ Du Trầm nhìn Mộ Dữu từ nhỏ mà lớn lên, lý nào lại không biết cô muốn giở trò nghịch ngợm.

Đằng sau những lời dỗ ngon dỗ ngọt chắc chắn có điều gì đó thu lợi từ anh.

Nhưng buổi đấu giá tối nay anh đã nhìn qua đống vật đấu giá rồi, không có đồ gì hiếm có cả.

Tiểu Dữu Tử cũng thích thu thập đá quý, nhưng tối nay không có.

Không phải đòi tiền mua đồ, Mộ Du Trầm nhất thời không nghĩ ra cô có ý đồ gì khác.

Đối với những yêu cầu nhỏ vô hại không ảnh hưởng tới toàn cục diện, Mộ Du Trầm khá dung túng cô, cũng lười so đo.

Liếc nhìn trang phục đôi của họ, Mộ Du Trầm hừ một tiếng, nhìn Doãn Mặc: "Có câu nói này rất hay, khoe ân ái chết sớm, cẩn thận một chút."

Trước mặt chú nhỏ, Mộ Dữu chưa quên thiết lập vợ chồng tình thâm với Doãn Mặc.

Nghe vậy, cô cau mày giả vờ tức giận: "Chú nhỏ, sao chú lại rủa tụi con? Quan hệ của bọn con rất tốt đấy!"

"Chú không rủa nhóc, chú nguyền rủa cậu ta." Mộ Du Trầm hất cằm chỉ vào Doãn Mặc bên cạnh.

"Vợ chồng là một, chú nguyền rủa anh ấy chính là rủa con."

Câu trả lời của Mộ Dữu khiến khuôn mặt Doãn Mặc hiện lên một tia vui vẻ, anh rất tự nhiên kéo Mộ Dữu vào trong ngực: "Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta đang ghen tị đấy."

Mộ Du Trầm: "..."

Ba người tùy ý nói chuyện phiếm, cách đó một góc không xa, có người không khỏi bát quái:

"Doãn tổng tập đoàn Quân Hoa kết hôn lúc nào vậy? Không phải anh ấy không gần nữ sắc sao?"

"Tôi cũng đang ngạc nhiên đây. Lần trước em chồng tôi gặp anh ấy trong một bữa tiệc, chủ động tiến tới bắt chuyện, Doãn Mặc lạnh lùng từ chối. Em chồng của tôi các anh cũng thấy qua rồi đó, rất xinh đẹp, có biết bao nhiêu người theo đuổi. Doãn Mặc hết lần này tới lần khác còn chẳng thèm ngó tới, tôi gần như nghĩ rằng anh ấy thật sự thích đàn ông cơ."

"Đó là bởi vì em chồng của cô không đủ lọt vào mắt xanh của người ta. Vợ anh ấy thật sự rất đẹp, cũng không biết là thiên kim nhà nào, nhìn khí chất cũng không tầm thường đâu, nhưng hẳn là tuổi không lớn lắm."

"Gọi Mộ tổng tập đoàn Mộ thị là chú nhỏ, hẳn cũng là người Mộ gia. Doãn thị và Mộ thị đang hợp tác trong dự án Vịnh Lan Bảy, tôi nghĩ đây là thương nghiệp thông gia đấy."

"Mộ thị với Doãn thị quan hệ đã tốt như thế rồi, còn cần thông gia sao?"

"Liên hôn thì quan hệ càng kiên cố chứ sao. Người ta đều nói Doãn Mặc vì lợi nhuận mà tàn nhẫn, Nếu không phải vì lợi ích, anh ấy sẽ cưới một người nhỏ hơn mình nhiều như thế sao? Nhìn cô bé này trẻ như vậy, đã tốt nghiệp đại học hay chưa còn khó nói được."

"Vậy cũng không hẳn là đúng, anh nhìn cách Doãn Mặc nhìn vợ anh ấy kìa, so với chồng tôi nhìn tôi còn dịu dàng và cưng chiều hơn nhiều."

"Mệnh cô gái kia tốt thật, Mộ Du Trầm và Doãn Mặc đều là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, bao nhiêu người liều mình để dựng lên mối quan hệ với một người cũng chẳng được, cô ấy lại dễ dàng cùng lúc được cả hai người che chở. Dựa trên địa vị của Mộ gia và Doãn gia ở An Cầm, thực sự là được ngâm trong nồi mật ong từ bé đến lớn luôn, hâm mộ chết đi được."

...

Hai mươi phút trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Giản Quý Bạch mới khoan thai đến muộn.

Mộ Dữu đang nói chuyện với Mộ Du Trầm, Doãn Mặc nhìn thấy anh ấy, chủ động đi tới.

Giản Quý Bạch trông thấy anh, cà lơ phất phơ cười: "Thật hiếm khi gặp được cậu trong dịp như này, còn đến thật sớm luôn đấy."

Ở đây yên tĩnh, Doãn Mặc ngồi xuống ghế sô pha, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Giờ này mới đến, quan tâm tới buổi đấu giá tối nay à?"

Doãn Mặc đã nhìn qua vật phẩm đấu giá tối nay, có một chiếc vòng cổ pha lê hình hoa dâm bụt.

Mộ Du Vãn thích hoa dâm bụt, liên quan tới chuyện này, Giản Quý Bạch chỉ cần nhìn thấy là sẽ mua.

Nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, anh ấy nói chuyện khách sáo xa cách Mộ Du Vãn.

Doãn Mặc nhướng mày: "Lần trước đưa kế sách cho tôi với Dữu Dữu, tôi còn tưởng đó là kinh nghiệm của chính cậu, nhưng bây giờ xem ra không phải."

Anh nâng ly rượu lên nhìn phía Giản Quý Bạch, "Ngay cả tình cảm của mình còn không giải quyết được, sao anh có gan dạy tôi theo đuổi người?"

Giản Quý Bạch mỉm cười một tiếng: "Xem thường ai đấy, chưa ăn thịt heo còn không gặp qua heo chạy sao? Phương pháp tôi dạy cậu có chỗ nào không được hả?"

Anh ấy giương mắt, "Nói đến đây, đêm đó tôi giúp cậu đến mức đó, cậu với Tiểu Dữu Tử có thành công không?"

Doãn Mặc ngửa đầu uống một hớp rượu.

Giản Quý Bạch lập tức hiểu ra, đụng vào vai anh: "Người anh em, chuyện này mà không giải quyết được, cậu cũng không được ha."

Doãn Mặc cúi đầu nhìn rượu trong ly: "Cậu với Mộ Du Vãn đem hôn nhân làm thành như thế, tôi phải xem xét lại xem đề nghị của cậu có khả thi hay không."

"Đề nghị của tôi là nhằm vào tình huống của cậu với Tiểu Dữu Tử, cậu áp dụng lên hai người bọn tôi làm gì?" Giản Quý Bạch uống một hớp rượu, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, "Chí ít Tiểu Dữu Tử đã từng thích cậu."

Anh ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

—————

Chỗ ngồi tại buổi đấu giá đã được sắp xếp trước.

Bên trái Doãn Mặc là Giản Quý Bạch, bên phải là Mộ Dữu, bên phải Mộ Dữu là Mộ Du Trầm.

Làm xong công tác chuẩn bị đòi chú nhỏ xì tiền, Mộ Dữu vừa vào sân khấu liền lôi kéo làm quen với anh: "Chú nhỏ, bình thường chú rất ít khi đến đấu giá, hôm nay có phải chú đã có mục tiêu nào không?"

Mộ Du Trầm uể oải dựa vào lưng ghế: "Ông nội của nhóc nhìn trúng một cái đồng hồ."

Hóa ra là đi mua đồ cho ông nội, nhân tiện trả tiền luôn phần của cô cũng không quá đáng đúng không?

Mộ Dữu lại ghé sát vào anh: "Chú nhỏ, Doãn Mặc nói với con, trong buổi đấu giá tối nay có Red Beryl, carat đấy!"

Mộ Du Trầm hơi nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay cô nhóc này lại ân cần để ý mình như vậy.

Nhưng anh đã nhìn qua vật phẩm đấu giá tối nay, không có Red Beryl.

"Doãn Mặc nói với nhóc à?" Mộ Du Trầm hỏi.

Mộ Dữu gật gật đầu: "Vâng ạ, thế nên con mới đến đây! Nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng đều là chú cho con, không biết liệu con có đủ tiền hay không."

Cô nhìn Mộ Du Trầm, ánh mắt điên cuồng ám chỉ.

Mộ Du Trầm nhớ lại đoạn thời gian trước, Doãn Mặc đã giành được một chiếc vòng cổ Red Beryl trong một cuộc đấu giá với số tiền đáng kinh ngạc.

Anh ấy còn tưởng rằng Doãn Mặc sẽ đưa trực tiếp cho Tiểu Dữu Tử, không nghĩ tới, anh thế mà lại mang đến đây, muốn để Tiểu Dữu Tử tự mình giành lấy.

Cặp vợ chồng trẻ này chơi thì chơi, dù sao thì tiền cũng chui ra từ túi bên trái rồi chui vào túi bên phải.

Người tổ chức cuộc đấu giá này là Triệu tổng, là người của Doãn Mặc, phí xử lý không chừng sẽ được bớt đi.

Hai vợ chồng này thật là có tình thú.

Nhưng mà Tiểu Dữu Tử tìm anh để trả tiền, không phải là rất không nhân từ sao?

Chắc chắn là do Doãn Mặc sau lưng xúi giục để lừa anh một vố, khiến anh biến thành kẻ bị lợi dụng đây mà.

Mộ Du Trầm hiểu thông suốt vụ này, chọc ngón trỏ vào trán Mộ Dữu hai lần: "Tiểu Dữu Tử, chú nhắc nhở nhóc một điều."

Mộ Dữu: "?"

Mộ Du Trầm: "Nhóc kết hôn rồi, từ nay về sau không thuộc quyền quản lý của chú nữa."

Anh hất cằm, "Đi tìm chồng của nhóc đi."

Cũng mặc kệ phản ứng của Mộ Dữu, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Dùng hành động nói cho cô biết rằng tối nay anh sẽ mặc kệ cô.

Mộ Du Trầm từ chối trả tiền cho cô là điều mà Mộ Dữu không ngờ tới.

Những báu vật được sưu tập trong nhà của cô đều do Mộ Du Trầm giúp cô giành được trong buổi đấu giá.

Mộ Dữu nghĩ lần này cũng sẽ giống như trước đây, cô mở miệng chú nhỏ liền đưa tiền.

Ai ngờ rằng, tối nay chú nhỏ lấy lý do kết hôn, đem cô giao cho Doãn Mặc.

Cũng không phải số tiền nhỏ, quan hệ của cô với Doãn Mặc sao có thể mở miệng nói ra đây?

Kỳ thật không phải Mộ Dữu không có tiền tiết kiệm, cô chỉ sợ tối nay giá đấu giá quá cao, dù sao vật phẩm này cũng rất quý hiếm.

Nếu không được, cô trước tiên lên tiếng kêu gọi Doãn Mặc, đến lúc đó nếu không đủ tiền liền nhờ anh ra giúp đỡ, coi như cho mượn, sau này cô sẽ tìm cách trả lại.

Chú nhỏ ở đây, với tư cách là chồng mới cưới, hẳn là anh sẽ không từ chối cô đâu ha.

Huống chi, là do đại hắc cẩu dùng Red Beryl dụ dỗ cô tham gia tiệc tối, cô tay không trở về chẳng phải quá đáng thương sao?

Đại hắc cẩu thực sự phải chịu một phần trách nhiệm.

Mắt Mộ Dữu hơi đảo, quay sang nhìn Doãn Mặc.

Anh đang nói chuyện với Giản Quý Bạch, Mộ Dữu dùng ngón tay ngoắc ngoắc khuy măng sét màu tím trên cổ tay áo của anh.

Phát giác được động tĩnh, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang: "Sao vậy?"

Mộ Dữu chống khuỷu tay lên thành ghế, chống cằm, cảm thấy mình đang tìm người vay tiền thì nhất định phải ăn nói tử tế dễ nghe.

Nói cái gì cho phải đây? Ít nhất phải nói gì đó chạm đến tâm khảm anh.

Hôm nay Doãn Mặc đưa cô ra ngoài, rõ ràng anh quan tâm đến việc trong mắt người khác anh có một gia đình hòa thuận, hôn nhân hạnh phúc hay không.

Nếu đã như vậy, cô đóng vai làm một cô vợ thân thiết, hẳn là anh sẽ dễ nói chuyện hơn.

Đầu óc cô nhanh chóng nảy số, nở một nụ cười tươi ngọt ngào với anh, mở miệng: "Ông xã."

Thần sắc Doãn Mặc hơi ngừng lại, ánh mắt thâm thuý u trầm nhìn cô chăm chú: "Gọi anh là gì?"

Ngày nào trong lòng tôi cũng đều gọi anh là đại hắc cẩu, nhưng bây giờ có chuyện muốn nhờ, tôi sẽ gọi anh là chồng.

Mộ Dữu bị anh nhìn chằm chằm liền có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.

Nhưng đá quý mới là quan trọng nhất, cô cũng không quan tâm nhiều nữa, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn anh: "Nếu tối nay đấu giá quá cao, anh có bằng lòng giúp em không? Hai chúng ta là vợ chồng, nếu như thứ quý giá mà vợ anh xem trọng bị người khác cướp mất, không giữ được thể diện cho người làm chồng như anh, sẽ làm xấu hình tượng của anh trước mặt công chúng đó."

Cô chớp hàng mi, cẩn thận phân tích ưu nhược điểm cho anh nghe.

Doãn Mặc chưa từng nói anh sẽ không trả tiền cho cô, cũng không ngờ cô sẽ thực hiện động thái không cần thiết như vậy.

Nhưng mà xưng hô "ông xã" nghe rất thoải mái dễ chịu.

"Không phải trước đó em đã nói với chú nhỏ của em rằng vợ chồng chúng ta là một sao, của anh chính là của em." Đầu ngón tay Doãn Mặc nhẹ nhàng giúp cô cài lại ghim cài tóc che khuất tầm nhìn sang một bên: "Em thích cái gì thì ra giá, anh sẽ bảo thư ký Trịnh đi làm thủ tục."

Anh cách cô rất gần, khi nói chuyện có mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, hòa lẫn với mùi hương lành lạnh độc nhất vô nhị của anh.

Chóp mũi Mộ Dữu ngứa ngáy, cô đưa tay lên xoa xoa.

Anh tối hôm nay thật dễ nói chuyện, Mộ Dữu trong lòng rất cảm động, nghiêng người hạ thấp giọng nói: "Tôi chỉ cần một sợi dây chuyền bảo thạch thôi, yên tâm đi, số tiền nợ anh tôi sẽ nhanh chóng trả lại."

Doãn Mặc sửng sốt một hồi, giương mắt: "Em muốn mượn tiền?"

Anh sửa sang ống tay áo, lại nhìn cô một cái, trực tiếp từ chối: "Anh không cho mượn đâu."

Mộ Dữu hơi giận: "Anh làm sao mà vừa đồng ý xong liền đổi ý thế, anh trêu tôi đấy à?"

Doãn Mặc nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó thương lượng điều kiện với cô: "Em không cần mượn, gọi lại một tiếng ông xã, tối nay em muốn mua bao nhiêu cũng được."

Mộ Dữu suy nghĩ lời anh nói: "Gọi ông xã, tối nay muốn mua bao nhiêu cũng được hả?"

"Ừ." Doãn Mặc nhìn cô đảo mắt láo liên, cũng đã đoán trước được.

Lời này mà nói ra, tối nay cô sẽ đặc biệt mua rất nhiều.

Nhưng mà có thể đổi lấy một tiếng gọi "chồng" thì cũng đáng.

Anh ghé tai cô, nói: "Em gọi đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio