Xế chiều hôm đó Mộ Dữu quay trở về trường học.
Đại hắc cẩu muốn cô quay về căn hộ mỗi tối, điều này là hoàn toàn không thể, Mộ Dữu từ chối ngay tại chỗ.
Cô tán tỉnh đại hắc cẩu chỉ vì muốn nhìn thấy trong tương lai anh khóc lóc níu kéo mình, nhưng cô sẽ không thực sự thích anh.
Nội thành cách trường rất xa, nếu ở lại bên này cô sẽ phải đi sớm về muộn. Vốn chỉ là một thú vui tiêu khiển nho nhỏ lúc rảnh rỗi thôi, tự hành hạ mình như thế thì còn gì vui nữa?
Huống chi, nếu mỗi ngày đều đóng vai tiểu bạch hoa trước mặt anh, cô cũng rất mệt mỏi.
Dần dần, có lẽ trên người cô thật sự sẽ có bóng dáng của tiểu bạch hoa nhu nhược, ngữ khí ỏn à ỏn ẻn...
Mộ Dữu nghĩ đến lại rùng mình một cái, cô không muốn như vậy đâu.
Quay lại trường học là để cho bản thân khoảng thời gian đệm, nên cô chỉ có thể chấp nhận mỗi cuối tuần quay lại tán tỉnh anh hai ngày.
Khi đến gần trường học, Doãn Mặc vẫn hỏi một lần nữa: "Em chắc chắn em vẫn muốn trọ ở trường à?"
Mộ Dữu chưa quên thiết lập tính cách hiện tại của cô, nhẹ nhàng cười với anh, thập phần quan tâm nói: "Vẫn là quên đi, anh mỗi ngày đều bận rộn công việc như vậy, đến trường đón em sẽ rất vất vả, em lo lắm."
Cô ngày càng phơi bày sự quan tâm của mình ngoài mặt, Doãn Mặc cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô, đáy lòng cũng dâng lên chút ngọt ngào.
Lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn qua, bày tỏ thêm: "Chỉ cần được nhìn thấy em mỗi ngày, anh không thấy vất vả."
Mộ Dữu bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, nhất thời theo không kịp, nhìn về phía trước chớp chớp mắt, nhắc nhở: "Xanh, đèn xanh."
Doãn Mặc gạt cần tiếp tục di chuyển, trong xe im lặng hai giây, Mộ Dữu đột nhiên cảm thấy hơi nóng liền hạ cửa kính xe.
Nghĩ đến vừa rồi ánh mắt sáng rực của anh nhìn đến, Mộ Dữu có chút không thể tin được.
Một người tính cách lạnh nhạt như Doãn Mặc, cũng có thể nói ra những lời sến súa kia, mà còn cực kỳ dịu dàng ôn nhu.
Quả nhiên thiết lập nhân vật tiểu bạch hoa rất được lòng anh.
Mộ Dữu im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng trả lời: "Vẫn là thôi đi, nhìn anh vất vả em không nỡ, hơn nữa em còn là cán bộ sinh viên, thường phải trực ban sau giờ học, thế nên chạy tới chạy lui em cũng sẽ rất mệt."
Mấy câu sau của cô càng nói càng ủy khuất.
Doãn Mặc suy nghĩ một lúc, cảm thấy cô nói cũng có lý.
Dữu Dữu quan tâm đến anh, không muốn nhìn thấy anh vất vả, anh tự nhiên cũng phải quan tâm đến thời gian nghỉ ngơi của cô.
"Được, vậy cuối tuần này anh lại đến đón em."
Xe cuối cùng dừng ở cổng đại học A, Doãn Mặc nói: "Anh trực tiếp đưa em đến dưới lầu ký túc xá nhé."
Mộ Dữu nghe xong giật nảy mình, chiếc xe anh lái hôm nay không phải loại anh thường đi, nhưng cũng không rẻ, quá phô trương: "Không cần đâu, em tự về trường là được rồi."
Nhớ lại chuyện lần trước đại hắc cẩu cởi "tiểu mã giáp" của cô, Mộ Dữu dừng lại: "Mặc dù bạn cùng phòng của em đã biết quan hệ của chúng ta, nhưng em không muốn người khác biết rồi bàn tán sau lưng, thế nên chúng ta hãy giữ kín chuyện này nhé, anh thấy có được không?"
Vốn dĩ Doãn Mặc hy vọng rằng tất cả sinh viên đại học của A đều sẽ biết, để ngăn cản hoa đào của Mộ Dữu ở trường.
Bây giờ quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, nên khi cô nói ra, Doãn Mặc cũng không phản đối: "Được, nghe em hết."
Mộ Dữu thở phào nhẹ nhõm, cởi dây an toàn: "Vậy em đi trước đây, anh về đi."
Cô đang định mở cửa thì anh đã nắm tay cô lại, khuôn mặt thanh tú gọn gàng đó ghé sát vào cô, bàn tay có khớp ngón tay rõ ràng gõ nhẹ vào khóe môi mình, giọng thương lượng nói: "Không muốn mỗi ngày đều về chung cư, vậy thì hôn anh một cái, nhé?"
Đồng tử của Mộ Dữu giãn ra một chút, hành vi của đại hắc cẩu bây giờ có nghĩa là đã yêu cô rồi sao?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, cô nuốt nước bọt, thầm nghĩ lúc này có nên thỏa mãn anh không?
Nhìn khóe môi anh, Mộ Dữu suy tư rồi từ từ đưa môi lại gần.
Doãn Mặc chỉ đang thử xem cô có bằng lòng hôn anh không, không ngờ cô lại dán sát vào anh, nhịp tim anh bỗng dưng ngưng trệ.
Lúc trước đều là cô vội vàng không báo trước hôn anh, căn bản anh không kịp phản ứng.
Đây là lần đầu tiên cô ngoan ngoãn tiến lại gần hôn anh khi anh đề nghị.
Cơ thể Doãn Mặc bỗng cứng đờ không thể kiểm soát.
Ánh nắng chiều tà bên ngoài rơi xuống nửa khuôn mặt cô, giống như một viên ngọc bích được chế tác tinh xảo, xinh đẹp không tì vết, mỗi một tấc lại gần đều khiến trái tim anh rung động.
Đôi môi của Mộ Dữu dừng cách khóe miệng anh cm.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy? Cô quyết định trêu chọc anh, không để anh được toại nguyện.
Khóe môi khẽ nhếch, Mộ Dữu ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng ngọt ngào thì thầm: "Ông xã, tuần sau gặp nhé."
Trước khi Doãn Mặc kịp phản ứng, cô đã cầm vali mở cửa xe nhanh chóng chạy đi.
Nụ hôn chờ mong từ lâu vẫn chưa rơi xuống, cho đến khi cửa xe đóng lại lần nữa, Doãn Mặc vẫn duy trì tư thế ngơ ngác như cũ.
Bên tai anh vẫn còn quanh quẩn thanh âm mềm mại như thì thầm nỉ non gọi "ông xã" của cô.
Cô không hôn mà gọi anh là chồng.
Chắc là còn đang xấu hổ, mắc cỡ lắm.
Doãn Mặc nhấp vào phần mềm mua sắm trực tuyến trên điện thoại di động, tìm những món đồ đã đặt tối qua, kiểm tra tiến độ giao hàng.
Phía trên hiểu thị đơn hàng sẽ được giao trong hai ngày tới, đợi cuối tuần sau cô về là có thể dùng rồi.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, anh liếc về hướng khuôn viên trường đại học A rồi lái xe đi.
—————
Đại hội thể thao mùa xuân của đại học A là vào cuối tháng tư, sau khi kết thúc là kỳ nghỉ tháng năm.
Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến đại hội thể thao, ban liên đoàn trường và hội sinh viên vô cùng bận rộn.
Sáng nay, sau giờ học, dưới sự sắp xếp của thầy Cận, Mộ Dữu đã đến sân tập để xem buổi diễn tập cho lễ khai mạc.
Buổi biểu diễn võ thuật xảy ra sự cố, một số sinh viên bị thương và không thể tham gia được.
Ban đầu, để cho đội hình đẹp mắt, mọi người đã chọn ra những người cao, thấp, béo, gầy tương đương nhau, hiện tại đã diễn tập gần xong, đột ngột thiếu người cũng rất đau đầu.
Cũng không biết đã tìm được ứng viên phù hợp chưa.
Lúc Mộ Dữu đến sân tập, một nhóm sinh viên mặc võ phục màu trắng đang luyện tập dưới lá cờ đỏ năm sao phấp phới.
Cô đi tới để xem lướt qua, chỗ trống dường như đã được bổ sung.
Chắc do mải nhìn quá nên cô không để ý đã có người đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Mãi cho đến khi bóng người đứng ngay trước mặt, che khuất tầm mắt, cô mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn sang.
Lục Kỳ Chu mặc một chiếc áo len màu đen, hai tay đút trong túi quần, cậu cười ranh mãnh nhìn cô: "Đàn chị thích ai, em giới thiệu cho chị làm quen nhé?"
Mộ Dữu trợn mắt nhìn cậu ta, lại nhìn về phía đội ngũ cách đó không xa: "Cậu tìm người bổ sung vào à?"
Lục Kỳ Chu nói: "Đám người này quen thói rồi, có chút chuyện liền đến gặp thầy Cận để hỏi xem phải làm thế nào, không biết còn tưởng đại học này là nhà trẻ đấy."
Cậu bật điện thoại lên xem giờ, huýt sáo gọi đội tập dượt ở đằng kia.
Đội trưởng nhìn qua, Lục Kỳ Chu chỉ hướng về phía nhà ăn, ý bảo bọn họ có thể đi ăn cơm rồi.
Đội ngũ nhanh chóng giải tán, các sinh viên chia nhóm hai nhóm ba đi về phía nhà ăn.
Lục Kỳ Chu nhìn Mộ Dữu, nâng cằm: "Chị chưa ăn cơm nhỉ, cùng đi ăn nhé?"
Mộ Dữu: "Không nên ăn với nhau, chúng ta vẫn nên tự ăn riêng đi."
Cô quay người đi về phía nhà ăn.
Lục Kỳ Chu theo sau: "Đừng mà, em không mang theo thẻ cơm. Một tiểu học đệ ở khu học xá phía Đông không quen thuộc với cuộc sống ở cơ sở chính, lại sắp chết đói rồi, chị đãi em một bữa đi mà?"
Mộ Dữu bị lời nói vô sỉ của cậu ta khiến không nói nên lời, dừng lại: "Cậu là chủ tịch hội sinh viên, dám nói không quen thuộc với nơi này?"
Lục Kỳ Chu: "Em với nhóm sinh viên trong hội sinh viên chỉ là bạn bè bình thường, làm sao có gan xin người ta ăn chực được? Không phải chị là chị gái em sao? Ăn chực chỗ chị hợp lý hơn."
Câu "Tôi không phải là chị cậu" của Mộ Dữu còn chưa ra khỏi miệng đã bị cậu chặn lại, "Tiện thể chúng ta cũng có thể thảo luận về đại hội thể thao, lần sau chị có thể báo cáo lại với thầy Cận rồi."
Nói tới đây, quả thật thầy Cận đã yêu cầu Mộ Dữu nếu không bận rộn thì đến tìm người trong hội sinh viên để theo dõi tiến độ của đại hội thể thao.
Mộ Dữu suy nghĩ một chút: "Nhà ăn ồn ào, cậu gọi các cán bộ trong hội sinh viên đến họp, thứ sáu này chúng ta bàn bạc sau."
"Bây giờ chúng ta bàn ngắn gọn, đến lúc họp thì làm ít lợi nhiều."
Lục Kỳ Chu luôn đi theo cô, quyết tâm phải đi ăn với cô.
Mộ Dữu hơi mất bình tĩnh: "Sao mà cứ bám riết thế, chỗ này người tới người lui, lát nữa về lại đồn là cậu theo đuổi tôi đấy."
"Thì cứ nói đi." Lục Kỳ Chu không thèm để ý, "Coi như em cản đào hoa giúp chị, trong trường có nhiều nam sinh thích chị như thế, em thay chị cản, anh rể mà biết được còn phải cảm ơn em ấy chứ."
"Cậu cũng đừng có mở miệng là anh rể anh rể, anh ấy cũng chẳng biết tôi có đứa em như cậu đâu." Nếu không phải năm ngoái đụng phải Liễu Tuyết Mi ở khu học xá phía Đông, chính Mộ Dữu cũng không biết mình còn có một đứa em trai, huống chi là Doãn Mặc.
Lục Kỳ Chu căn bản chính là một tai nạn bất ngờ phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.
Lúc chuẩn bị đến nhà ăn, Mộ Dữu phát hiện Lục Kỳ Chu không đi theo cô nữa.
Cô hơi dừng chân, vô thức quay lại.
Cậu rất cao, người gầy, ánh nắng rơi xuống đỉnh đầu, sống mũi thẳng tắp đổ bóng nhẹ lên khuôn mặt: "Em thật sự chỉ muốn đối xử tốt với chị thôi."
Thanh niên nắm chặt quyền, khóe miệng hơi nhếch, thanh âm có vẻ có chút thất bại, "Chị thật sự ghét em đến vậy sao?"
Trong một khoảnh khắc, Mộ Dữu nhìn thấy trong mắt của cậu sự thất vọng sau khi bị bỏ rơi, thậm chí mang một chút ủy khuất.
Vị trí gần nhà ăn là nơi người qua lại đông đúc, Lục Kỳ Chu không cố ý hạ thấp giọng, một số sinh viên đi ngang qua lén nhìn xung quanh với vẻ mặt hóng chuyện.
Những người to gan thậm chí còn dừng lại để xem náo nhiệt.
Sợ người càng ngày càng nhiều, Mộ Dữu tiến lên hai bước, thấp giọng nói: "Đừng ở chỗ này làm loạn nữa, không phải nói rất đói à, còn muốn ăn cơm không?"
Cô kéo góc áo khoác của cậu, bước nhanh vào nhà ăn.
Lực đạo của cô không lớn, Lục Kỳ Chu tự mình đuổi theo: "Chị, em tự đi được, buông tay ra đi, đừng để đến lúc quay về lại thật sự khiến người khác hiểu lầm."
Dáng vẻ của cậu hào sảng không gò bò, ngữ khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Vừa rồi phiền muộn cùng cô đơn là thật, bây giờ vui sướng cũng là thật, Mộ Dữu chưa từng gặp qua người như cậu ta, mới cho chút ánh mặt trời mà cũng rực rỡ, còn rất dễ thỏa mãn.
Thả góc áo cậu ra, Mộ Dữu đưa cho cậu thẻ cơm của mình: "Muốn ăn cái gì?"
—————
Khu thương vụ An Cầm, tập đoàn Quân Hoa.
Sau khi Doãn Mặc hoàn thành công việc, anh và thư ký Trịnh đi ăn tại nhà ăn dành cho nhân viên của tập đoàn.
Có một hạng mục xảy ra sơ suất, buổi sáng Doãn Mặc nổi giận trong phòng họp, các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn cũng không dám thở mạnh.
Mặc dù cuộc họp đã kết thúc và cũng đưa ra được giải pháp mới, nhưng lúc này tất cả các giám đốc điều hành cấp cao nhìn thấy anh vẫn trốn từ xa, sợ bị ông chủ kéo lại để hỏi một số vấn đề.
Vào thời điểm như thế này, chỉ có thư ký Trịnh mới dám ngồi cùng bàn ăn cơm với anh.
Kỳ thật trong lòng Trịnh Lâm vẫn còn sợ hãi về chuyện ông chủ nổi giận buổi sáng, nhưng anh biết tính khí của ông chủ. Doãn Mặc rất giỏi trong việc tự quản lý cảm xúc, anh phân chia rõ ràng cảm xúc của mình trong thời gian làm việc và thời gian riêng tư, sẽ không lấy sự tức giận trong công việc để trút giận vào chuyện riêng tư.
Trịnh Lâm cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan đến hoàn cảnh gia đình của anh.
Nghe nói ba của anh, Doãn đổng, cũng là một người như vậy.
Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, Trịnh Lâm muốn xem sau bữa ăn, nhưng cuối cùng không kìm được, móc ra xem qua.
Nhìn tin tức trên màn hình, anh ta mỉm cười.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói, vốn dĩ anh ta muốn chuyển giọng nói thành tin nhắn, lại vô tình ấn vào loa ngoài, là một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng: "Dù bận rộn đến mấy cũng phải nhớ ăn uống đúng giờ nhé, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày anh đâu."
Cảm nhận được ánh mắt của ông chủ, Trịnh Lâm ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng tắt màn hình điện thoại, đút lại vào túi.
Doãn Mặc chậm rãi nhai, khi thức ăn trong miệng nuốt xuống, mới ngước mắt lên: "Yêu rồi hả?"
Giọng điệu anh hờ hững, như thể đang nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay Doãn Mặc đều để ý đến, anh ta gần đây không có việc gì liền cầm điện thoại di động tán gẫu, thỉnh thoảng đi đến những nơi không có người gọi điện thoại.
Trịnh Lâm đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: "Đây không phải đến tuổi rồi sao, người trong nhà thúc giục quá, tôi với cô ấy quen nhau qua một buổi xem mắt, mọi mặt đều rất hợp nhau, nên thử nói chuyện một chút."
Doãn Mặc gật gật đầu: "Đúng là đến tuổi cần có bạn gái rồi."
Anh nghĩ tới điều gì, lại ngẩng đầu lên, "Hai người các cậu thường xuyên tán gẫu sao?"
Trịnh Lâm nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Doãn tổng yên tâm, tôi yêu đương nhưng tuyệt đối không chậm trễ công việc. Cô ấy chỉ sợ tôi quên ăn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, đến bữa ăn thì sẽ nhắc nhở tôi ăn cơm thôi. Anh biết đấy, con gái khi yêu đương thì khá dính người..."
Nói được nửa chừng, Trịnh Lâm nhìn phản ứng của ông chủ, liền hiểu ra một chuyện, dừng lại thử hỏi: "Anh với bà chủ những lúc không gặp nhau, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói chuyện phiếm sao?"
Bầu không khí trên bàn ăn dường như đóng băng sau khi câu hỏi này được thốt ra.
Trịnh Lâm hận không thể tát mình một cái, nhất định là đang đoán mò thì thành nói thật rồi.
Trong đầu Doãn Mặc vẫn lặp lại những gì Trịnh Lâm vừa nói: Con gái khi yêu đương thì khá dính người.
Cuối tuần trước, sau khi anh với Mộ Dữu có tiếp xúc da thịt, Mộ Dữu quả thật liền dính người hơn rất nhiều.
Có điều, tại sao Mộ Dữu chưa bao giờ gửi tin nhắn WeChat cho anh như bạn gái của Trịnh Lâm?
Từ buổi chiều chủ nhật đưa cô về đại học A đến bây giờ đã là thứ tư, cô thật giống như quên luôn anh rồi.
Mấy ngày nay Doãn Mặc chủ động gửi cho cô lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, có lúc cô đáp lại những lời tương tự, có lúc lại không trả lời anh, giống như hoàn toàn không nhìn thấy anh.
Tại sao anh với Mộ Dữu yêu đương lại không giống với Trịnh Lâm chứ?
Mộ Dữu không phải thích anh sao, cô còn hôn anh mà.
Doãn Mặc cau mày, nhớ lại chi tiết hai người họ gặp nhau vào cuối tuần, không thể tìm ra rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
Sau bữa trưa, trở lại văn phòng chủ tịch, Doãn Mặc vẫn thỉnh thoảng nghĩ về việc này.
Lịch sử trò chuyện của hai người họ dừng lại vào sáng nay, anh đã gửi lời chào buổi sáng, nhưng Mộ Dữu không trả lời.
Phải chăng cô quá bận rộn với việc học nên không có thời gian trò chuyện với anh?
Doãn Mặc chợt nhớ ra rằng, Mộ Dữu đã từng nói cô khá bận rộn với đại hội thể thao của trường sắp tới.
Quả nhiên cô không trả lời tin nhắn của anh vì cô quá bận.
Nếu vậy, anh chủ động quan tâm đến cô nhiều hơn cũng thế.
Nghĩ vậy, Doãn Mặc gửi tin nhắn WeChat cho Mộ Dữu: 【 Em ăn cơm trưa chưa? 】
Sau bữa trưa, Mộ Dữu trở lại ký túc xá, vừa leo lên giường định nằm xuống thì nhận được tin nhắn WeChat của Doãn Mặc.
Cô dùng đầu ngón tay gõ bàn phím trên màn hình: 【 Em ăn rồi 】
Đại hắc cẩu: 【Ừm, em chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đúng giờ, đừng để mình chịu khổ 】
Rất hiếm khi Doãn Mặc gửi nhiều tin nhắn cho mình như vậy, Mộ Dữu còn chưa thích ứng được.
Nhìn dòng chữ bên kia gửi đến, cô quyết định có qua có lại: 【 Anh cũng vậy nha, dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn cơm đúng giờ đấy 】
Sau khi gửi đi, suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc khác.
Trong văn phòng chủ tịch, Doãn Mặc tựa lưng trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm biểu tượng cảm xúc mà cô gửi tới, còn nhìn rất nhiều lần.
Biểu tượng cảm xúc này là một chú mèo con dễ thương đang hôn gió, trên màn hình xuất hiện một trái tim lớn màu đỏ.
Khóe miệng Doãn Mặc chậm rãi cong lên.
Dữu Dữu gửi cái biểu tượng này, chắc chắn là lại muốn hôn anh.
Ánh mắt dần dần nhu hòa, đầu ngón tay tiếp tục gõ chữ: 【 Bây giờ không được, chờ cuối tuần về nhà đi 】
Mộ Dữu: 【? 】
Doãn Mặc nhìn chằm chằm vào dấu chấm hỏi mà cô gửi, đoán rằng Mộ Dữu không hài lòng với câu trả lời của mình.
Hiếm khi cô muốn lại gần mình, nếu lúc này anh từ chối, e rằng cô sẽ không vui.
Anh mở điện thoại lên, liếc nhìn lịch trình đã được sắp xếp mà Trịnh Lâm gửi cho anh.
Trầm ngâm một lát, anh đổi giọng: 【 Không phải cuối tuần, tối nay đi, tan học anh đón em về nhà 】
Vừa hay, mấy thứ mua trực tuyến kia đã đến vào hôm qua, đêm nay có thể bồi dưỡng cảm tình rồi.