Mộ Dữu nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hai má bị cọ qua cọ lại, hơi thở ấm áp phả vào da có chút ngứa ngáy.
Cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện Doãn Mặc đang thân mật ôm lấy mình.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng chói lọi xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, góc nghiêng của anh rõ ràng sắc bén, lông mày rậm, hai mắt vẫn nhắm nghiền, không biết anh đã tỉnh hay chưa.
Bình thường anh bận rộn công việc, Mộ Dữu rất hiếm khi lúc mở mắt nhìn thấy anh nằm cạnh.
Cô cong môi, lại vùi mặt vào ngực anh, vòng tay qua eo anh.
Doãn Mặc vô thức ôm lấy cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Anh là đại hắc cẩu của em."
Mộ Dữu: "?"
Nghe chính miệng anh nói vậy, Mộ Dữu thật sự không thích ứng được.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như nói mớ khẽ thì thầm: "Bà xã, anh yêu em."
Mộ Dữu ở trong ngực anh âm thầm cười: "Mới sáng sớm làm sao đã ăn nói buồn nôn vậy rồi?"
Bởi vì tối hôm qua cô mừng sinh nhật cho anh khiến anh quá xúc động, cả đêm vẫn chưa hết xúc động sao? Anh thậm chí còn tự thừa nhận mình là chó.
Nhưng hỏi xong đợi thật lâu, người đàn ông bên cạnh không phản hồi.
Mộ Dữu nhướng mi, thấy anh vẫn ngủ say, hô hấp đều đều, không giống như đã tỉnh.
Hóa ra là giấc mơ.
Anh thế mà lại nói mớ lúc ngủ.
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Mộ Dữu nheo lại, nụ cười trên gương mặt cô ngày càng tươi.
Tâm tình cô đột nhiên rất tốt, vươn tay sờ di động, gửi cho Thư Minh Yên một tin nhắn WeChat: 【 Cậu chắc chắn không thể nào ngờ được đâu, truyện tranh vừa ra mắt liền bị anh ấy phát hiện 】
Đối phương rõ ràng đã tỉnh, trả lời rất nhanh: 【 Hả? 】
【 Sau đó thì sao? 】
【 Cậu đặt tên Ân Cẩu trong truyện tranh của cậu, còn khiến hắn phải chịu đủ loại bất hạnh, anh ấy có tức giận với cậu không? 】
【 Tớ đã nói với cậu rồi, cậu làm thế không được đâu, anh ấy sớm muộn cũng sẽ phát hiện! 】
Khóe môi Mộ Dữu cong lên: 【 Không đâu, anh ấy vừa mới nói với tớ, anh ấy là đại hắc cẩu của tớ 】
Một lúc sau, bên kia trả lời: 【 Tưởng là dưa sốc, hóa ra là cẩu lương à? 】
【 Tớ đã làm gì sai? 】
Mộ Dữu: 【 (/ thẹn thùng) 】
Thư Minh Yên trực tiếp gửi tin nhắn thoại tới.
Sợ đánh thức Doãn Mặc, Mộ Dữu chuyển giọng nói thành tin nhắn chữ: Đi mà ôm ấp đại hắc cẩu nhà cậu đi, để tớ yên.
Đặt điện thoại xuống, cô vuốt ve mái tóc ngắn của anh hai lần, lẩm bẩm: "Đại hắc cẩu của em ngoan quá!"
Giây tiếp theo, Doãn Mặc mở mắt ra.
Anh vừa mới tỉnh lại, hai mắt còn có chút mờ mịt, trong mắt còn có vẻ buồn ngủ, khó hiểu nhìn bàn tay còn đang đặt trên đỉnh đầu mình, giống như đang vuốt ve một con cún.
"Em làm gì vậy?" Giọng nói của anh bởi vì ngủ cả đêm, lúc mở miệng pha chút khàn khàn.
Mộ Dữu vẫn đang vuốt tóc anh, động tác của cô đông cứng lại.
Không khí đình trệ hai giây, Mộ Dữu cũng không sợ anh, vỗ vỗ anh hai cái: "Đang dỗ cún của em ngủ chứ sao, nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi."
Doãn Mặc: "..."
—————
Kỳ thực tập cuối cấp của Mộ Dữu là sau ngày Quốc khánh, một tháng trước ngày Quốc khánh là một khoá đào tạo trong trường.
Thầy Cận bên Ủy ban Đoàn thanh niên của trường, vào năm học mới đã tuyển thêm hai trợ lý sinh viên, vì họ chưa quen với nội dung công việc nên Mộ Dữu khi rảnh rỗi sẽ bàn giao công việc với họ.
Trường sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập vào ngày tháng , Doãn Mặc sẽ mở buổi toạ đàm đầu tiên ở trường lúc hai rưỡi chiều hôm đó.
Vừa khai giảng, tin tức này đã lan truyền khắp các khoa trong trường.
Các trang web chính thức, diễn đàn, chương trình phát sóng, biểu ngữ, áp phích và các hoạt động tuyên truyền khác đều giống nhau.
Ngày hôm đó, trong phòng đào tạo hướng dẫn viên du lịch mô phỏng D, một tiết học vừa kết thúc, giảng viên cho phép hoạt động tự do.
Gần đây bên phía thầy Cận quá bận rộn, Mộ Dữu có rất ít thời gian rảnh rỗi, lúc này tranh thủ giờ giải lao sau giờ học viết báo cáo đào tạo hôm nay.
Phía trước có hai bạn học quay đầu nhìn qua, chào hỏi Mộ Dữu.
Tô Kỳ Mạc nói: "Có phải vé tham gia buổi toạ đàm của Doãn Mặc đã được làm xong rồi phải không, Mộ Dữu, cậu có thể cho tôi một tấm không? Đều là bạn học, nể mặt nhau đi."
Thiệu Tịnh Tịnh ngồi cùng bàn cô nàng cũng nói: "Cho tôi một cái nữa."
Giọng của cả hai không lớn, nhưng vừa nhắc tới Doãn Mặc, liền nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám bạn học xung quanh.
Chỉ một thoáng, rất nhiều bạn học vây quanh.
Mộ Dữu đang viết báo cáo dừng lại, liếc nhìn Tô Kỳ Mạc và Thiệu Tịnh Tịnh, rồi nhìn mọi người, giọng điệu bình tĩnh: "Vé tham gia đã phát cho hội sinh viên trường. Theo ý định của thầy Cận, đến lúc đó mỗi khoa sẽ có một số lượng nhất định. Đối với các chuyên ngành liên quan đến chủ đề bài giảng của Doãn Mặc, số lượng vé vào cửa sẽ tương đối nhiều hơn."
Có bạn học kích động nói: "Chủ đề của toạ đàm này là "Du lịch + Tài chính + Mô hình phát triển sáng tạo và hội nhập Internet", chắc cũng liên quan đến chuyên ngành của chúng ta, có nghĩa là chuyên ngành của chúng ta sẽ được nhiều vé vào tham gia hơn đúng không?"
Mộ Dữu gật đầu: "Đại loại là như vậy. Phân chia cụ thể cho cá nhân như thế nào là do hội sinh viên của khoa quyết định. Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi."
Không thể lấy vé từ chỗ cô, vì vậy mọi người đành phải hậm hực quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Đồng Lạc Dao lắc đầu thở dài, nhỏ giọng nói với Mộ Dữu: "Một đám nữ sinh đến đây hỏi xin cậu vé tham dự buổi toạ đàm của Doãn Mặc, nghĩ thế nào đi chăng nữa trong lòng cũng thấy không thoải mái, mà trông cậu khá bình tĩnh nhỉ."
Mộ Dữu nghịch chiếc bút trong tay, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng trả lời: "Tớ sẽ giả bộ xem như mọi người đến nghe toạ giảng hoàn toàn là vì học tập."
Còn những cái khác, các cô nghĩ cũng phí công vô ích.
Mộ Dữu vừa nghiêng đầu, phát hiện Hách Mộng Thành đang chống cằm ngồi ở một bên, khóe miệng cong lên cười toe toét, có chút phiêu dật.
Mộ Dữu đưa tay quơ quơ trước mặt cô nàng: "Cậu làm gì thế, sao mặt trông như trồng hoa si vậy, nước miếng sắp chảy xuống rồi kia kìa."
Hoa si (花痴): Mê trai/ mê gái, u mê
Đồng Lạc Dao với Trách Trách nghe tiếng cũng tò mò nhìn sang.
Hách Mộng Thành hoàn hồn, nhìn thấy ba người đều giống nhau, thần thần bí bí, lại có chút ngại ngùng: "Chắc là tớ muốn yêu đương rồi."
Mộ Dữu: "?"
Hách Mộng Thành nói: "Chẳng phải tớ đã tham gia một nhóm chơi bóng trước đó sao, trong đó có tán gẫu vài câu, có một nam sinh kết bạn với tớ, rồi thường xuyên nói chuyện phiếm với tớ. Đầu học kỳ này khai giảng cậu ấy hẹn tớ gặp mặt, muốn mời tớ ăn cơm, còn có, "
Mặt Hách Mộng Thành đỏ bừng, "Cậu ấy còn nói thích tớ nữa."
Đồng Lạc Dao: "Học trường bọn mình sao?"
Hách Mộng Thành gật đầu: "Cậu ấy học tài chính, học cùng khoá với bọn mình, năm nay cũng năm cuối."
Trách Trách: "Cậu đồng ý rồi à?"
Hách Mộng Thành lắc đầu: "Còn chưa có, không phải là tớ chưa nghĩ tới, tuy tớ với cậu ấy có rất nhiều điểm chung, hơn nữa sau khi gặp mặt cũng có ấn tượng tốt với cậu ấy, nhưng đồng ý như vậy có phải là quá vội vàng không? Có quá qua loa không?"
Cô nàng nhìn Mộ Dữu, "Dữu Tử, cậu là người có kinh nghiệm nhất trong đám tụi mình, cậu cảm thấy khi nào tớ nên đồng ý với anh ấy thì tốt?"
Cô có kinh nghiệm á?
Mộ Dữu bị hỏi thì nghẹn họng một lúc, có chút buồn cười: "Sao tớ lại có kinh nghiệm?"
"Cậu với Doãn Mặc yêu nhau thì làm sao không có kinh nghiệm được?"
"Tớ với anh ấy không phải quan hệ người yêu, cũng không nghiêm túc bước vào mối quan hệ yêu đương, khác với cậu."
Hách Mộng Thành ngẫm lại thấy cũng đúng, bọn họ là cưới trước yêu sau, chuyện này hỏi Mộ Dữu không đáng tin lắm.
Lúc này các cô nói chuyện không e ngại, hai bạn học phía trước nghe được thì rất sửng sốt.
Tô Kỳ Mạc với Thiệu Tịnh Tịnh liếc nhau, như thể bắt gặp dưa gây sốc.
Hai người chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng thảo luận, vô cùng hưng phấn.
Tô Kỳ Mạc: "Tớ không nghe lầm chứ, Mộ Dữu vừa rồi có ý gì? Học kỳ trước không phải cậu ấy với Doãn Mặc tương tác rất ngọt ngào ở trường sao? Doãn Mặc còn thường xuyên đến trường đưa đón cậu ấy, thế mà không phải là quan hệ người yêu sao?"
Thiệu Tịnh Tịnh: "Hẳn là chia tay rồi, từ lúc khai giảng đến bây giờ, có thấy Doãn Mặc đến trường tìm cậu ấy bao giờ chưa?"
Tô Kỳ Mạc lắc đầu, chưa từng nhìn thấy.
Cô nàng thốt lên: "Chẳng lẽ chia tay thật rồi sao? Vậy cũng quá nhanh rồi, hai người họ ở bên nhau chưa được bao lâu mà."
Thiệu Tịnh Tịnh: "Thực ra, một người có thân phận như Doãn Mặc khó có thể ở bên Mộ Dữu lâu dài lắm."
Tô Kỳ Mạc cảm thấy có lý, nhưng vẫn rất kỳ quái: "Nhưng vừa rồi giọng điệu của Mộ Dữu nghe không quá buồn bã mà. Bị đá mà lại có loại phản ứng này sao?"
Thiệu Tịnh Tịnh: "Có lẽ chia tay trước khi nghỉ hè rồi, qua một kỳ nghỉ hè thì cũng gần như bình phục lại. Hoặc là, cậu ấy cố ra vẻ thoải mái nhưng thực chất trong lòng còn đang khó chịu đấy."
"Trước đó tớ còn tưởng Doãn Mặc thích cậu ấy lắm cơ, nhưng không ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi."
Hai người đang thảo luận, lén liếc nhìn Mộ Dữu, ở phía sau, tặng cô ánh mắt cảm thông.
Sau giờ học, Tô Kỳ Mạc với Thiệu Tịnh Tịnh đem tin nóng nghe được kể cho mấy bạn học thân thiết, kết quả một truyền mười, mười truyền trăm.
Tin tức Mộ Dữu bị Doãn Mặc đá nhanh chóng lan truyền khắp sân trường.
Trong lúc nhất thời có người đồng tình, có người hả hê, cũng có người xem náo nhiệt.
Nhưng bản thân Mộ Dữu lại không biết gì về tất cả những chuyện này.
Kiểm tra xong tình hình công việc của trợ lý sinh viên mới được tuyển dụng, cô không ăn tối trong nhà ăn mà trực tiếp đạp xe công cộng ra cổng nam của trường.
Chỉ mất chưa đầy mười phút đạp xe là đến một khách sạn thương gia cao cấp.
Đỗ xe gần đó, Mộ Dữu đi xuyên qua cây cối xanh tươi phía trước, đài phun nước trung tâm đang phun nước, xung quanh là những cột đèn đẹp mắt.
Sau khi vào sảnh khách sạn, cô đi thang máy thẳng đến dãy phòng sang trọng trên tầng cao nhất.
Kể từ khi vào học, cô liền bận rộn với lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Mộ Dữu có khi cuối tuần cũng không được rảnh rỗi, cảm thấy quá mệt mỏi, cô không muốn chạy đi chạy lại giữa nội thành với trường học.
Vì điều này nên Doãn Mặc đã đặt một khách sạn tốt nhất quanh đây.
Gần đây, chiều nào sau khi tan làm anh cũng tới đây.
Khách sạn này cách công ty anh rất xa, chạy qua chạy lại rất phiền phức, vốn dĩ Mộ Dữu không muốn anh vất vả như vậy.
Nhưng anh cứ khăng khăng kiên trì, Mộ Dữu liền đành mặc kệ anh, ngày nào cũng được gặp nhau, đương nhiên cô còn rất vui.
Quẹt thẻ mở cửa, lúc này Doãn Mặc vẫn chưa quay lại.
Mộ Dữu thay dép lê, thoải mái nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, bật TV rồi nhờ nhân viên khách sạn mang một ít trái cây tới, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã thoải mái.
Cô cảm thấy hoàn cảnh ở đây tốt hơn nhiều so với ký túc xá, mỗi ngày còn có thể đạp xe rèn luyện thân thể nữa.
Mà bên kia, trong ký túc xá, đám người Hách Mộng Thành mua cơm trở về, bởi vì tin đồn trong trường mà bàn luận ầm ĩ.
Hách Mộng Thành: "Đám người này thật sự là nghe gió liền bảo là mưa, lại còn nói Dữu Tử nhà ta bị Doãn Mặc đá chứ, các cậu nhìn mấy cái bình luận cười trên nỗi đau của người khác kia kìa, một vài người tính nết kỳ quá thể, thực sự cạn lời!"
Trách Trách cũng tức giận phụ họa: "Đúng đấy, còn nói trước đây Doãn Mặc mỗi tuần đến trường tìm Mộ Dữu một lần, bây giờ lâu lắm rồi không tới. Người ta bây giờ mỗi ngày đều gặp nhau đấy, được không hả?"
Hách Mộng Thành nói: "Cậu có muốn nói với Dữu Tử một tiếng không, bảo cậu ấy lại làm sáng tỏ một chút?"
Đồng Lạc Dao nghĩ nghĩ: "Dù sao những người kia nói cũng không có gì quá đáng quá, tớ thấy Dữu Tử không tự làm sáng tỏ vẫn tốt hơn nhỉ?"
Hách Mộng Thành không hiểu lời của Đồng Lạc Dao: "Ý cậu là sao?"
Đồng Lạc Dao nói: "Vài ngày nữa là tới lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Doãn Mặc chắc chắn sẽ đến trường. Cậu cảm thấy anh ấy có thể nhẫn nhịn không có cử chỉ thân mật với Dữu Tử ở trường không? Đến lúc đó mọi người sẽ tận mắt chứng kiến quan hệ hai người họ tốt nhường nào, không tốt hơn là tự Dữu Tử làm sáng tỏ trên mạng sao?"
Lời này vừa nói ra, Hách Mộng Thành với Trách Trách như từ trong mộng tỉnh lại, nhao nhao gật đầu nói: "Cậu nói đúng, đến lúc đó vả mặt đám người kia!"
Cuối cùng, ba người nhất trí quyết định, tạm thời không nói với Mộ Dữu.
—————
Hơn mười giờ tối Doãn Mặc trở lại khách sạn, Mộ Dữu vẫn đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, xem phim hoạt hình.
Cảm giác được có động tĩnh, cô nhìn sang: "Sao anh về muộn vậy?"
Doãn Mặc treo áo khoác lên, đổi giày đi tới: "Trên đường xảy ra tai nạn giao thông nên tắc đường."
Anh ngồi xuống bên cạnh Mộ Dữu, ôm cô ngồi lên đùi mình, thản nhiên chơi đùa những ngón tay mảnh khảnh của cô: "Em ăn tối chưa?"
Mộ Dữu gật đầu: "Em ăn pizza với trái cây rồi, còn anh thì sao? Muộn vậy rồi không phải là chưa ăn chứ?"
"Anh ăn rồi."
Mộ Dữu liếc nhìn thời gian, cầm điều khiển từ xa tắt TV: "Vậy đi ngủ sớm thôi, cũng không còn sớm nữa."
Từ chỗ này đến công ty, mỗi sáng anh đều phải xuất phát từ lúc giờ, tính toán kỹ càng thì không ngủ được mấy tiếng cả.
Tuy nhiên, trong mắt Doãn Mặc, những lời này lại mang một ý nghĩa khác: "Anh vừa mới trở về, còn chưa có nghỉ ngơi, em cứ như thế không thể đợi được à?"
Anh càng ngày càng không đứng đắn, Mộ Dữu không nói nên lời đẩy anh ra: "Em rõ ràng là quan tâm đến anh, anh phiền quá đi!"
Doãn Mặc cười, sửa lại: "Anh nói sai rồi, là anh vừa gặp được em, liền không thể đợi được."
Anh dịu dàng hôn cô, bế cô vào trong phòng: "Tiêu hóa thức ăn trước khi đi ngủ sẽ dễ ngủ hơn."
Mộ Dữu: "..."