Ánh mắt Mạc Nghịch nhanh chóng lướt qua Thi Vũ quét hết phòng khách —— không thấy Thi Phong.
Anh hỏi Thi Vũ: “Chị em đâu?”
Thi Vũ không biết cách nói dối, bị Mạc Nghịch hỏi như vậy, càng chột dạ, lắp bắp không ngừng.
“Chị em… Chị ấy… Chị ấy, có việc ra ngoài rồi. Em cũng không biết chị ấy ra ngoài làm gì.”
Mạc Nghịch: “Chờ được không?”
Thi Vũ không ngừng gật đầu: “Đương nhiên được, mời anh vào… Em đi rót nước!”
Dù sao đây cũng là thần tượng cô mê mẩn nhiều năm, làm sao Thi Vũ nỡ cự tuyệt yêu cầu của anh.
Dù lúc này Mạc Nghịch muốn đốt nhà cô, cô cũng không có ý kiến.
Mạc Nghịch dắt Mạc Nam Kiêu ngồi vào sofa, Thi Vũ chạy vào phòng bếp rót nước cho hai người.
“Thầy Mạc, mời uống nước.” Thi Vũ đặt hai chén nước lên bàn, nhếch môi cười với Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch không phản ứng, cũng không cầm cốc nước lên.
Thi Vũ cực kỳ xấu hổ, cô nói: “Vậy anh cứ ngồi đi, em đi làm nốt bài.”
Mạc Nghịch vẫn không đáp lại.
Thi Vũ bị nhục, đành đơn giản hóa đau thương thành sức mạnh, tiếp tục công trình vẽ của mình.
Thi Phong uống hai tách cà phê với Tống Chu, xem như hoàn thành buổi xem mắt.
Khéo là, hai người họ không có hứng thú với đối phương.
Hơn nữa, khi nói chuyện, Thi Phong còn phát hiện Tống Chu rất ngoan cố trong phương diện tình cảm.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Thi Phong bèn tư vấn cho anh ta nửa tiếng.
Lúc kết thúc buổi xem mắt, Tống Chu nói: “Vậy cô giả làm bạn gái tôi đi, coi như giúp tôi.”
Thi Phong hỏi: “Sao tôi phải giúp?”
Tống Chu nói: “Không vì sao cả.”
Thi Phong: “…”
…
Trên đường về nhà, Thi Phong nhớ lại những chuyện mình trải qua gần đây.
Cô phát hiện ra, mấy tháng nay… Cô vốn không gặp được một người bình thường.
Lúc Thi Phong về nhà đã là một giờ chiều, lúc cô vừa đến cửa khu nhà đã nhìn thấy xe của Mạc Nghịch.
Xe của anh có vẻ vô cùng nổi bật trong không khí cổ xưa của khu tập thể, Thi Phong nhìn lướt thấy, tim lập tức vọt lên tận cổ họng.
Cô đi lên tầng, lấy chìa khóa từ túi ra.
Vừa vào cửa đã thấy Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu đang ngồi trên sofa.
Thi Phong nhìn Mạc Nghịch, hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
Mạc Nghịch đứng lên, đi đến trước mặt Thi Phong. Anh cúi người, ghé sát vào mặt Thi Phong.
“Đi đâu.”
Thi Phong thản nhiên trả lời: “Đi xem mắt.”
Thi Phong vừa dứt lời, trong đầu Mạc Nghịch lập tức hiện lên ảo giác tối qua.
Anh nắm chặt vai Thi Phong, giọng nói khàn khàn khó khăn chất vấn: “Tại sao phải phản bội anh?”
Thi Phong biết, anh lại phát bệnh.
Cô vỗ vỗ cánh tay Mạc Nghịch, dịu dàng nói với anh: “Anh bình tĩnh một chút. Tôi chỉ gặp một lần.”
“Em chỉ có thể cứu một mình anh.” Mạc Nghịch nắm càng chặt.
Những lúc như thế này, Thi Phong chỉ đành thuận theo ý anh.
Cô gật đầu, dịu dàng đáp ứng: “Được, em chỉ cứu một mình anh thôi.”
Nghe được lời cam đoan của Thi Phong, Mạc Nghịch mới dần bình tĩnh lại.
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần nhìn thấy Thi Phong là căn bệnh của anh có thể khống chế được.
Chỉ cần cô ở bên, anh căn bản không cần uống thuốc.
Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Nam Kiêu.
“Còn chưa ăn cơm.”
Thi Phong theo bản năng hỏi: “Nam Kiêu cũng chưa ăn à?”
Mạc Nghịch: “Anh cũng chưa.”
Thi Phong: “Thi Vũ không ở nhà à?”
Mạc Nghịch chỉ tay về phía phòng ngủ, “Vẽ tranh.”
Thi Phong: “Vậy hai người chờ một chút, tôi đi nấu cho.”
Thi Vũ đang vẽ tranh, Thi Phong không tiện quấy rầy, vì thế đành tự mình vào bếp nấu cơm cho hai cha con.
Trong nhà vẫn còn bột mì mua lần trước, Thi Phong nấu xong hai bát mì chưa đầy phút.
Thêm xong gia vị, rồi bê ra bàn ăn.
Thi Phong đi đến phòng khách, nói với Mạc Nghịch: “Cơm được rồi.”
Mạc Nghịch dắt Mạc Nam Kiêu đến phòng ăn.
Thi Phong không đi theo, cô đi đến trước phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đi vào.
Thi Vũ vừa đeo tai nghe vừa vẽ tranh.
Thi Phong đi đến, vỗ nhẹ vào bả vai cô.
Khi Thi Vũ quay đầu nhìn thấy Thi Phong, lập tức giật mình.
Cô tháo tai nghe ra, “Sao chị về sớm thế?”
Thi Phong hỏi: “Mạc Nghịch đến đây lúc nào?”
Thi Vũ: “Lúc chị vừa ra mới ra ngoài một lúc… Trời a, chị, em suýt bị hù chết đấy.”
Thi Phong nhíu mi: “Làm sao?”
Thi Vũ nói: “Hôm nay hình như tâm trạng nam thần nhà em không được tốt, lúc vừa đến đã hỏi chị đi đâu, cứ như oán phu ấy. Em nhiệt tình mời anh ấy vào, rót nước cho hai người. Kết quả là anh ấy còn không để ý đến em.”
Thi Phong nghe xong cười cười, cô nói với Thi Vũ: “Tính anh ấy vẫn như vậy, em đừng để ý.”
Thi Vũ “chậc” một tiếng. “Chị, chị biết lời vừa rồi của chị giống cái gì không?”
Thi Phong hỏi: “Giống gì?”
Thi Vũ nói: “Giống lời vợ bênh chồng ấy, cảm giác như vợ chồng già ấy, ôi chao.”
Thi Phong: “… Vẽ tranh của em đi.”
Thi Vũ: “Em nói thật đó. Chị, em quyết định rút tư liệu của chị khỏi sở môi giới hôn nhân. Đời này chỉ cần nam thần nhà em theo đuổi chị là được.”
Thi Phong cầm tai nghe nhét lại vào tai Thi Vũ: “Vẽ đi.”
…
Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Sau khi được Thi Phong dạy, Mạc Nam Kiêu đã tự mình dùng được đũa và thìa, có thể tự ăn.
Mạc Nghịch nhìn Mạc Nam Kiêu, không tự giác nở nụ cười.
Anh hỏi: “Mẹ nấu ngon không.”
Hỏi xong, anh lại học Thi Phong bổ sung một câu: “Nếu ngon thì gật đầu.”
Mạc Nam Kiêu tự hỏi một lát, rồi gật gật đầu.
Mạc Nghịch: “Được rồi. Sau này bố sẽ để mẹ nấu cơm cho con ăn hàng ngày.”
Ăn xong bữa trưa, Mạc Nam Kiêu mệt.
Thi Phong biết rõ thói quen của cậu nên bế cậu vào phòng mình để cậu ngủ trưa.
Mạc Nam Kiêu đi vào giấc ngủ rất nhanh, không đến phút đã ngủ.
Thi Phong đắp cho cậu một cái chăn mỏng, rón rén đi ra ngoài đóng cửa phòng.
Mạc Nghịch đứng ngoài phòng khách. Thấy Thi Phong đi ra, anh đứng ra chặn cô lại.
Thi Phong nghi hoặc nhìn Mạc Nghịch. Mạc Nghịch lấy tay ấn vai cô.
Thi Phong rụt người, anh càng ấn mạnh hơn.
Mạc Nghịch nói: “Đầu anh bị rách da.”
Thi Phong hơi sốt ruột, vội vàng hỏi: “Bị đập lúc nào? Vô tình đập à?”
“Em nói hôm nay không đến. Anh phát bệnh.” Mạc Nghịch dựa đầu vào bả vai Thi Phong, nói bên tai cô.
Thi Phong ngửi thấy hương socola trên người anh, theo bản năng hít thêm mấy hơi.
“Xin lỗi.” Thi Phong xin lỗi anh, “Hôm nay tôi có chút việc riêng.”
“Tháng sau anh muốn đi ra ngoài.” Mạc Nghịch đột nhiên nói.
Thi Phong đang nghĩ xem nên giải thích với anh thế nào, không ngờ anh tự động bỏ qua đề tài này.
Thi Phong cầu còn không được, bèn thuận theo ý anh.
“Đi đâu?”
Tay Mạc Nghịch từ từ chuyển sang lưng Thi Phong, nhân lúc cô không chú ý, ghì mạnh xương bả vai của cô, để cơ thể cô dán vào người mình.
Cảm nhận được nhịp tim nhanh của cô, Mạc Nghịch mới mở miệng nói: “Em đi với anh.”
Thi Phong theo bản năng cự tuyệt: “Tôi còn phải đi làm.”
Mạc Nghịch: “Nghỉ phép.”
Thi Phong lại cự tuyệt: “Nghỉ phép sẽ bị trừ tiền lương, tôi không nghỉ.”
“Trừ bao nhiêu anh sẽ trả cho em.” Mạc Nghịch nói.
Thi Phong điên mất, “Tôi không muốn đi.”
Mạc Nghịch nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh muốn em đi.”
Thi Phong biết, giờ mình cự tuyệt cũng vô dụng.
Vì thế cô bèn thay đổi chiến lược.
Cô hỏi Mạc Nghịch: “Anh muốn dẫn Nam Kiêu đi cùng sao? Cùng đi, đứa bé sẽ mệt lắm, tôi e nó không chịu được.”
Mạc Nghịch lắc đầu, anh nói: “Sẽ có người chăm sóc nó. Em đừng bận tâm.”
Thi Phong: “…” Cái này, hoàn toàn không phải là đang thương lượng?
“Anh cần cảm hứng.”
Mạc Nghịch vùi đầu vào mái tóc của Thi Phong, hít sâu một hơi, hương thơm ngát tràn vào khoang mũi làm anh thấy vô cùng thoải mái, như là đang bước đi trong không trung vậy.
Sau đó, máu trong cơ thể như sôi trào. Vừa nóng vừa khó chịu.
“Em chính là cảm hứng.” Mạc Nghịch kề tai Thi Phong nói.
Thi Phong nổi hết cả da gà.
Thứ lỗi cho cô, cô không phải là thiếu nữ ôm ấp tình cảm lãng mạn trong mơ.
Cách nói chuyện của mấy người làm nghệ thuật này quả thực là tao nhã, cơ mà sao cô nghe xong vẫn thấy cực kì mất tự nhiên?
Thi Phong luôn lí tính hơn những cô gái cùng tuổi rất nhiều, sẽ không vì những lời mờ ám này của người khác phái mà nóng đầu lên.
“Tháng sau à?” Thi Phong hỏi.
Ánh mắt Mạc Nghịch sáng quắc nhìn chằm chằm cô, gật đầu một cái.
Thi Phong thỏa hiệp: “Được, tôi biết rồi.”
Mạc Nghịch nói: “Đi.”
Thi Phong: “Được, tôi và anh cùng đi.”
Lúc Thi Phong nói câu này, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, mày hơi nhíu, môi khẽ nhếch, nói đến từ “cùng”, Mạc Nghịch còn thấy đầu lưỡi cô hơi cong lên.
Mềm, ẩm ướt.
Nhiệt độ trên người càng ngày càng cao, Mạc Nghịch cúi đầu, từ từ đến gần môi của cô ——
…
“Chị! Em định gọi cơm ngoài chị muốn ăn —— a a a!”
Thi Vũ vừa vẽ xong một bức tranh, vô cùng vui vẻ.
Cô đang định hỏi Thi Phong muốn ăn món gì, kết quả lại thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy.
Thi Vũ lập tức đưa tay che mắt, sau đó tách năm ngón tay ra, đưa mắt nhìn ra ngoài kẽ ngón tay.
Không khí mờ ám tan thành mây khói trong chớp mắt. Thi Phong như vừa tỉnh mộng mạnh đẩy Mạc Nghịch ra, liên tục lui về phía sau.
Thi Vũ cuống lên, “Hai người tiếp tục đi! Em không thấy gì đâu! Mau tiếp tục, tiếp tục!”
Thi Phong quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, Thi Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thi Phong sửa sang tóc cho mình, nói với Thi Vũ: “Chị ăn cơm rang trứng. Đi đặt đi.”
Thi Vũ nghe lời gật gật đầu, sau đó chạy đến chỗ đặt điện thoại bàn gọi cơm ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn Thi Phong và Mạc Nghịch đứng đối diện, không khí hơi kỳ quặc.
Cuối cùng tố chất tâm lí của Thi Phong vẫn rất tốt, chỉ một lát sau, cô đã trở lại trạng thái bình thường.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm cô hỏi: “Em chưa ăn?”
Thi Phong gật gật đầu: “Ừm, chưa ăn.”
Cô vốn định nấu thêm mì để ăn cùng bọn họ, nhưng nguyên liệu chỉ đủ cho hai người, nên cô chỉ nấu cho hai người họ ăn trước.
Dù sao cô cũng không đói lắm.
“Đọc số chứng minh thư cho anh.” Mạc Nghịch lại chuyển đề tài.
Thi Phong nhất thời không phản ứng kịp, ngây người ra. “…”
Qua - phút, cô mới định hình được.
“Để tôi gửi tin nhắn cho. Vậy được không?”
Mạc Nghịch gật gật đầu với cô, không mở miệng nói chuyện nữa.
Gọi cơm ngoài xong, Thi Vũ đi đi lại lại trong phòng ngủ, tiến thoái lưỡng nan.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô còn thẹn thùng thay Thi Phong ——
Nhưng, cô thật sự rất ảo não.
Nếu cô phát ra tiếng động nhỏ hơn một chút, nói không chừng Mạc Nghịch đã hôn chị cô rồi đấy.
Tiếp tục như vậy, nam thần sẽ biến thành anh rể rồi.
Nhưng… Cô lại làm hỏng chuyện tốt của họ. Cô đúng là tội nhân thiên cổ mà.