Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Thi Phong biết rõ mình không thể bỏ mặc Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu được, một khi bọn họ xảy ra chuyện, nhất định cô sẽ vô cùng lo lắng.
Cũng như bây giờ, lòng cô tràn ngập cảm giác nhớ thương Mạc Nghịch.
Trước giờ cô không phải người tự lừa mình dối người, cũng không muốn tìm những lí do vô căn cứ che giấu.
Lo lắng là lo lắng. Từ trước đến nay cô không hề phủ nhận.
Xe taxi nhanh chóng đỗ ở nơi cần đến.
Sau năm phút xuống xe, Thi Phong tìm thấy Mạc Nghịch cạnh ven đường.
Anh mặc đồ bệnh nhân, xanh trắng xen kẽ, đây là lần đầu tiên Thi Phong nhìn thấy Mạc Nghịch mặc đồ màu nhạt.
Thường ngày, anh luôn mặc đồ thể thao màu đen hoặc sẫm màu, đôi khi còn không cạo râu, cả người toả ra khí chất của nhà nghệ sĩ hết thời.
Mặc quần áo màu nhạt trông đẹp hơn nhiều, ví như hiện tại, tuy là đồ bệnh nhân, nhưng nhìn có sức sống hơn bình thường nhiều, trông ít ra cũng phải trẻ ra năm tuổi.
Thi Phong đến nắm lấy tay Mạc Nghịch, cười nói với anh: “Em tìm thấy anh rồi. Chúng ta đi thôi.”
Mạc Nghịch ôm Thi Phong vào lòng, hai tay ghì chặt lấy cô, mũi dán vào tóc cô, ngửi mùi hương chỉ thuộc về cô.
Mạc Uyển và Mạc Nam Kiêu đứng bên cạnh, Thi Phong bị Mạc Nghịch làm cho ngượng ngùng.
Cô dùng tay vỗ vỗ hông Mạc Nghịch, “Buông em ra trước đã. Chị anh và Nam Kiêu đang nhìn kìa.
Mạc Nghịch: “Đừng đi.”
Thi Phong: “Em không đi.”
Mạc Nghịch: “Em quan tâm đến anh.”
Thi Phong: “Em nhất định sẽ quan tâm đến anh, anh yên tâm. Bây giờ buông em ra đã, được không?”
Mạc Nghịch gật gật đầu, buông Thi Phong ra.
Vì vết thương trên đầu của Mạc Nghịch lại rách ra, không ngừng chảy máu, Thi Phong chỉ đành dẫn anh về bệnh viện băng bó lần nữa.
Mạc Uyển đưa Mạc Nam Kiêu về nhà, để lại không gian cho hai người.
Trở lại bệnh viện, lúc y tá băng bó vết thương cho Mạc Nghịch, anh cứ nắm chặt tay Thi Phong không buông.
Thi Phong không động đậy, để cho anh nắm.
Vết chai ở lòng bàn tay anh cọ vào làn da tay mềm mại của cô, hơi đau, lại hơi ngứa.
“Được rồi, nhất định phải chú ý, đừng để dính nước, cũng không được vận động mạnh.” Băng bó xong, y tá liền dặn dò.
Thi Phong: “Vâng, phiền chị quá.”
Y tá: “Việc phải làm thôi. Nhưng mà, ha ha, hai vợ chồng tình cảm quá nhỉ. Tình cảm nhất trong những bệnh nhân tôi từng tiếp xúc đấy.”
Thi Phong: “…”
Thôi, có một số việc càng giải thích càng rối. Lựa chọn sáng suốt nhất là im lặng.
Y tá lại dặn dò vài câu rồi mới đi.
Thi Phong quay đầu nhìn Mạc Nghịch, thân thiết hỏi: “Có đau không?”
“Không.” Tầm mắt Mạc Nghịch hướng xuống dưới, dừng ở đùi Thi Phong.
Ánh mắt anh nóng bỏng hơn nhiều, giọng nói cũng bắt đầu thay đổi.
“Em không đi, anh cũng không đau.”
Thi Phong bất đắc dĩ: “… Được, em không đi. Anh nằm xuống trước, em đi lấy nước cho anh lau mặt.”
Vừa rồi Mạc Nghịch ở ngoài thời gian dài như vậy, tay và mặt đều toàn đất, trông rất lôi thôi.
Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, Thi Phong vào buồng vệ sinh lấy khăn mặt nhúng qua nước nóng rồi quay lại cạnh anh.
Một tay Thi Phong cầm khăn, tay còn lại đặt trên ngực anh, cẩn thận lau mặt cho anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, rất gần, Mạc Nghịch nhìn thấy lông mi Thi Phong rất rõ, còn cả vết sẹo ở trán bên phải của cô nữa.
Mạc Nghịch giơ tay lên, vuốt tóc Thi Phong sang một bên, dùng ngón tay chạm vào vết sẹo kia.
Mạc Nghịch hỏi: “Sao lại có?”
Động tác của Thi Phong thoáng dừng lại, nhanh chóng trở lại bình thường.
Cô nói: “Lúc mang thai Nam Kiêu không cẩn thận đập đầu.”
Mạc Nghịch: “Không cẩn thận.”
Thi Phong: “Ừ, không cẩn thận. Lúc đi đường không nhìn, thế là đập vào góc tường.”
Mạc Nghịch túm lấy tay Thi Phong, nhìn chằm chằm mắt cô.
Môi anh mấp máy, phun ra ba chữ: “Anh không tin.”
Thi Phong: “Đó là sự thật, em không cần phải lừa anh.”
Khi ấy anh không ở bên cô, nay lại bắt cô nhớ lại, đúng là hơi tàn nhẫn.
…
Mang thai Mạc Nam Kiêu hơn chín tháng, ngày nào Thi Phong cũng trong trạng thái trầm cảm.
Thế giới của cô tối om, ngày nào cũng chờ ánh nắng đến, nhưng ánh nắng mãi không chịu xuất hiện.
Ngày nào Thi Phong cũng đứng chờ bên cửa sổ, từ sáng sớm chờ đến hoàng hôn, từ đêm khuya cho đến bình minh.
Vài ngày đầu, cô còn ôm một tia hi vọng, vì anh nói anh sẽ không bao giờ không quan tâm cô, mãi chăm sóc cô.
Từng ngày trôi qua, tia hi vọng ấy dần dần bị thời gian nuốt chửng.
Cô không chờ anh nữa, ngày nào cũng ở trong phòng, khóc mệt thì lại ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục khóc.
Sống như vậy hơn nửa tháng, Thi Phong bắt đầu muốn chạy trốn.
Vết sẹo trên trán này, là minh chứng cho lần chạy trốn đầu tiên của cô.
Bởi vì sống trong bóng tối quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh nắng, mắt Thi Phong không kịp thích nghi.
Lúc ra ngoài thì đập phải góc tủ, đập rất mạnh, thậm chí khi đó cô còn nghe thấy tiếng thịt rách ra.
Đau vô cùng, nước mắt lập tức chảy ra.
Cô tự nói với mình, không sao, nếu chịu đau như vậy mà có thể chạy ra khỏi đây, rất đáng.
Nhưng, cô thất bại.
Chưa ra khỏi sân đã bị bảo mẫu bắt quay lại.
Khi đó, cô hận anh muốn chết. Anh không cần cô, lại không chịu thả cô đi.
Nhưng những chuyện này đều đã là quá khứ, Thi Phong không muốn nhắc đến chúng với Mạc Nghịch, cũng không muốn anh biết mình muốn đi mà không từ giã bao nhiêu trong quá khứ.
Dù sao họ cũng không có tương lai, nói nhiều về quá khứ cũng không có ý nghĩa.
Tay Thi Phong dùng sức, muốn rút tay mình ra khỏi tay Mạc Nghịch.
“Anh còn chưa lau tay kìa.” Thi Phong cười nói với anh.
Mạc Nghịch nhìn nụ cười của Thi Phong, tay không tự chủ được buông lỏng, thả tay của cô ra.
Thi Phong nắm lấy cổ tay của Mạc Nghịch, bắt đầu lau tay cho anh.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người nắm tay, nhưng lại là lần đầu tiên Thi Phong quan sát tay anh gần như vậy.
Người khác đều nói, tay của nghệ sĩ rất khác tay của người bình thường.
Thi Phong quan sát kỹ tay của Mạc Nghịch. Xung quanh móng tay đều bị thuốc màu nhuộm, nào là màu xanh, màu tím, màu vàng, màu đỏ.
Thi Phong ra sức chà mạnh vài cái, không hết.
Thi Phong ngẩng đầu hỏi Mạc Nghịch: “Không rửa hết được à?”
Mạc Nghịch: “Ừ.”
Thi Phong: “Ồ… Mãi mãi không rửa sạch được.”
Ánh mắt nóng bỏng của Mạc Nghịch chiếu thẳng vào Thi Phong: “Giống em.”
Thi Phong: “… Hả?”
Mạc Nghịch nắm ngược lại tay Thi Phong, đặt khăn lông sang một bên.
Anh dùng kẽ tay kẹp lấy ngón tay Thi Phong, ngồi gần sát cô.
Thi Phong không tự chủ lùi về sau, tay còn lại của Mạc Nghịch vòng qua lưng cô, ghì chặt gáy cô, không cho cô lùi lại.
“Em cũng giống chúng, mãi mãi không rửa sạch được.”
Từng câu từng chữ của anh gõ vào tim Thi Phong khiến lòng cô rối như tơ vò.
Mặt hồ phẳng lặng bị lời anh khuấy động gợn sóng.
Tim như sắp vọt khỏi cổ họng rồi!
Không thể không thừa nhận, không có người phụ nữ là không thích lãng mạn.
Dù cho Thi Phong lí trí hơn phụ nữ bình thường nhiều, nhưng cô cũng không thể chống đỡ được những lời tâm tình này.
Mạc Nghịch là loại người tuyệt đối không nói lời ngon tiếng ngọt.
Nói lời đường mật và làm tình chẳng có gì khác nhau cả, ai cũng có một điểm G (chỗ nhạy cảm, khó chịu được kích thích nhất) riêng.
Có thể làm một người phụ nữ lên đỉnh, không có nghĩa là có thể làm tất cả phụ nữ lên đỉnh.
Cả đời bạn có thể gặp được một người hoàn toàn phù hợp với mình là một chuyện không dễ.
Bạn biết điểm G của người kia, người kia cũng biết điểm G của bạn, khi tình mặn mà sâu sắc thì tấn công mạnh vào đó mấy cái, kiểu gì cũng sẽ đầu hàng.
Có lẽ lời âu yếm của Mạc Nghịch lọt vào tai người khác thì rất khó hiểu, nhưng lại có thể chạm vào điểm G của Thi Phong.
Lần nào Mạc Nghịch cũng làm cô rối như tơ vò.
Cô có thể nghe hiểu từng câu nói của anh, còn cả tâm trạng của anh trong lời nói ấy nữa.
Chuyện này… đúng là hơi nguy hiểm.
Thi Phong hít sâu một hơi, cô rũ mắt xuống nhìn lướt qua đôi bàn tay giao nhau của họ, trong đầu hiện ra hình ảnh đêm đó.
Nếu cô nhớ không lầm, lúc làm chuyện đó, Mạc Nghịch cũng nắm tay cô như bây giờ.
Khớp xương ngón tay của hai người chạm vào nhau, tách ra, lại chạm, lại tách ra.
Nghĩ đến đây, bàn tay Thi Phong không tự chủ được đẫm mồ hôi.
Mạc Nghịch nhanh chóng cảm thấy bàn tay đầy mô hôi của cô, anh nói: “Em lo lắng.”
Thi Phong chối theo phản xạ: “Không.”
Mạc Nghịch: “Tay em ướt hết rồi.”
Thi Phong: “Không. Chỉ là mồ hôi tay thôi.”
Mạc Nghịch: “Bởi vì anh nắm, nên nó ướt.”
Cứ ướt rồi lại ướt nữa, Thi Phong cứ thấy chữ này có ẩn ý khác.
Cô đỏ mặt, không chịu đối mặt với Mạc Nghịch.
…
May mà tiếng chuông điện thoại di động vang lên cứu Thi Phong đang xấu hổ.
Vì cô đột nhiên bỏ đi, không ai trông nom mấy đứa bé nên tổ trưởng gọi điện cho cô.
Thi Phong nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Mạc Nghịch, sau đó đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
Tổ trưởng: “Thi Phong, em đi đâu? Đến giờ lên lớp rồi mà chưa về!”
Thi Phong giải thích: “Xin lỗi tổ trưởng, nhà em có việc gấp, sốt ruột quá nên quên gọi điện thoại cho xin nghỉ, xin lỗi!”
Tổ trưởng: “Được rồi, vậy em giải quyết chuyện gia đình trước đi. Không nghiêm trọng chứ?”
Thi Phong: “Không nghiêm trọng. Giải quyết nhanh thôi.”
Tổ trưởng: “Vậy để tôi sắp xếp thực tập sinh dạy thay em, em cứ yên tâm giải quyết chuyện nhà đi rồi về đây sớm đấy.”
Thi Phong: “Cảm ơn tổ trường, em nhất định sẽ về sớm.”
Trước khi gặp được Mạc Nghịch, gần như tháng nào Thi Phong cũng đi làm đầy đủ, kể cả có bị cảm cũng không xin nghỉ.
Sau khi gặp được Mạc Nghịch, gần như tuần nào Thi Phong cũng phải xin nghỉ phép.
Nếu không phải tổ trưởng tốt bụng, cô đã sớm bị sa thải.
Mạc Nghịch bước từ trên giường xuống, đi tới sau lưng Thi Phong.
Thi Phong quay người lại thì bị Mạc Nghịch đè lên tường.
Cô dùng tay chống vai Mạc Nghịch, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh phải nghỉ ngơi, tốt nhất là nằm xuống, sẽ khỏi sớm hơn.”
Mạc Nghịch: “Đêm qua anh gửi tin nhắn cho em.”
Thi Phong: “Em biết.”
Mạc Nghịch: “Anh cứ đợi em suốt. Em không quan tâm đến anh.”
Thi Phong: “Đêm qua em rất mệt, cho nên không trả lời tin nhắn của anh được.”
Mạc Nghịch: “Sáng hôm nay thì sao.”
Thi Phong: “Quên mất.”