Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Tống Chu gật đầu, “Bây giờ nghe tôi nói được rồi chứ.”
Thi Phong: “Ừ.”
Nói một cách nghiêm khắc, Thi Phong cũng không phải một cố vấn tâm lí chuyên nghiệp.
Công việc này là làm thêm, giá tiền không cao như những người cố vấn chuyên nghiệp khác.
Cơ bản bạn sẽ không gặp được mấy người bình thường trong nghề này, Thi Phong sớm ý thức được điều này.
Nhưng… Nói như thế nào đây, trong những người không bình thường ấy, Tống Chu là người duy nhất có thể sánh ngang với Mạc Nghịch.
Anh cũng là người giống như Mạc Nghịch, có suy nghĩ mà người bình thường căn bản không theo kịp.
May mà Thi Phong đã có kinh nghiệm với chuyện này từ Mạc Nghịch, nên lúc đối mặt với Tống Chu, thật là thuận buồm xuôi gió.
Lời ít mà ý nhiều, Tống Chu mười mấy phút đã kể xong chuyện của mình.
Thi Phong im lặng nghe Tống Chu nói.
Cô hỏi Tống Chu: “Sao anh biết cô ấy còn cảm giác với anh?”
Tống Chu nhìn chằm chằm mặt bàn, ánh mắt kiên định: “Bởi vì tôi là người xứng đáng ở cùng với cô ấy nhất trên thế giới này.”
Tống Chu là người mắc chứng rối loạn nhân cách Paranoia.
Bị người như vậy thích, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cuối cùng Thi Phong vẫn đồng ý yêu cầu của Tống Chu. Giống như Lâm Tăng nói, cô nên cho mình quyền mở rộng vòng giao thiệp, như vậy, mới có thể bắt đầu cuộc sống mới được.
Nếu như đã quyết định, tốt nhất nên làm ngay bây giờ.
Thi Phong đứng lên, vươn tay ra với Tống Chu: “Vậy thì chúc chúng ta, hợp tác vui vẻ.”
Tống Chu: “Không cần bắt tay. Nhất định vui vẻ.”
Thi Phong cười: “Chúng ta cùng tuổi thật à, tôi luôn thấy anh rất ngây thơ.”
Thi Phong còn chưa nói hết, Tống Chu đã đen mặt.
Từ vẻ mặt của anh, Thi Phong hiểu được một điều: Tống Chu không thích người khác nói anh ta ngây thơ.
Thi Phong không ngờ Mạc Nghịch vẫn đưa Mạc Nam Kiêu đi học.
Hôm sau, Thi Phong đi làm như thường. Vừa lên tầng, đã thấy Mạc Nghịch dắt tay Mạc Nam Kiêu đi trong hành lang.
Đã rất lâu không thấy, Mạc Nghịch hình như gầy hơn rất nhiều, trông anh vô cùng tiều tụy.
Ngược lại, Mạc Nam Kiêu không thay đổi gì. Thi Phong điều chỉnh tâm trạng, đi đến chào hỏi Mạc Nghịch.
“Dạo này anh khỏe không? Em tưởng anh sẽ không đưa Nam Kiêu đến trường nữa.”
Giọng điệu Thi Phong rất bình tĩnh, cứ như những chuyện không vui trước kia chưa từng xảy ra vậy.
Cô không đóng kịch, chỉ là khiến mọi thứ quay về vị trí xuất phát của nó thôi.
Phụ huynh và giáo viên, mối quan hệ của hai người họ, vốn chỉ có vậy.
Mạc Nghịch nhìn Thi Phong chằm chằm, không nói câu nào.
Ánh mắt anh rất trần trụi, không chút che giấu.
Thi Phong bị nhìn mà lưng lạnh toát, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Đúng lúc đó, Mạc Nam Kiêu đưa tay giữ cô lại.
Tay Mạc Nam Kiêu mập mập, mềm mềm, trong nháy mắt khi bị giữ lại, hốc mắt Thi Phong lập tức đỏ lên.
Cô ngồi xổm trước mặt Mạc Nam Kiêu, dịu dàng ôm cậu một cái.
“Nam Kiêu, đã lâu không gặp, cô cũng rất nhớ em.”
“Mẹ, mẹ mẹ…” Giọng nói của Mạc Nam Kiêu rất nhỏ, nhưng Thi Phong nghe rất rõ.
Mẹ…
Đây nhất định là tiếng gọi đẹp nhất thế giới.
Sự yêu thương và ỷ lại đầy trời, tín ngưỡng và sự kiên trì tận xương.
Mạc Nghịch đứng bên cạnh nhìn, trong lòng tính toán, đây đã là lần thứ ba Mạc Nam Kiêu gọi Thi Phong là mẹ.
Cậu… chưa từng gọi anh là bố.
Một lần cũng chưa.
Thậm chí, hai cha con còn chưa từng nói chuyện.
Trước kia, Mạc Nghịch cho rằng Mạc Nam Kiêu không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Mà bây giờ, cậu chỉ nói chuyện với một mình Thi Phong.
…
Mạc Nghịch kéo Mạc Nam Kiêu ra chỗ mình, cúi đầu nhìn cậu: “Về sau đừng quấn lấy cô giáo nữa.”
Giọng khó chịu, hơi dữ tợn.
Mạc Nam Kiêu ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch, cái hiểu cái không.
Thi Phong biết những lời này của Mạc Nghịch là nhằm vào mình. Bởi cô muốn phân rõ giới hạn, nên anh cũng không muốn để Nam Kiêu có tiếp xúc với cô nữa.
Điều đó không có gì đáng trách cả.
Nam Kiêu được anh nuôi lớn, cô lại chưa từng thực hiện trách nhiệm của người mẹ. Tự nhiên không có tư cách yêu cầu gì.
“Vào lớp đi, sắp đến giờ vào lớp rồi.” Thi Phong nói.
Mạc Nghịch đưa Mạc Nam Kiêu vào lớp, sau đó bỏ đi.
Thật ra Thi Phong rất muốn giải thích với Mạc Nam Kiêu, nhưng cô cố nhịn.
Thế giới của trẻ con, đơn thuần thì tốt hơn.
Vì nhìn thấy Mạc Nam Kiêu, trạng thái làm việc chuyên nghiệp của Thi Phong cuối cùng cũng quay trở lại.
Hôm nay, Thi Phong cực kỳ nhiệt tình. Tính cả Mạc Nam Kiêu, lớp của Thi Phong có năm đứa bé.
Trong cơ cấu trường mầm non bình thường, một lớp bình thường thường có người, thậm chí lên đến người.
Trong trung tâm đặc biệt này, công việc giáo dục trẻ em không biết mệt mỏi hơn biết bao nhiêu lần.
Có một số người vừa mới tốt nghiệp tràn đầy nhiệt tình đi đến nơi này, nhưng lại bởi vì chướng ngại giao tiếp đả kích đến mức không còn bình thường hoặc là do tiền lương quá thấp mà chấp nhận hiện thực.
Tóm lại, rất ít người có thể kiên trì đến cùng.
Những người cùng vào đây với Thi Phong đều đã đi hết rồi.
Sự nhiệt tình của Thi Phong với nghề này vẫn rất cao nên vẫn ở lại đây đến tận bây giờ.
Có lẽ là do vận mệnh sắp đặt, cô ở lại, để gặp Mạc Nam Kiêu.
Đến giờ tan tầm, Tống Chu gọi điện thoại tới.
Thi Phong đi ra hành lang nhận cuộc gọi: “Có nhiệm vụ nào cần nhắn vậy?”
Tống Chu nói: “Tối hôm nay gặp mặt người nhà tôi. Cô ấy cũng ở đó.”
Thi Phong kinh ngạc: “Hôm nay? Anh đùa tôi à?”
Bất ngờ như vậy…
Dù là đóng kịch cũng cần thời gian tập luyện chứ.
Tống Chu nói: “Quên nói trước cho cô biết. Xin lỗi.”
Tống Chu đã nói xin lỗi, Thi Phong cũng không biết nói gì lại.
Cô thở dài: “… Được rồi, cho tôi địa chỉ, lúc tan giờ tầm thì tôi sẽ đến.”
Tống Chu nói: “Tôi đang ở dưới tầng chỗ cô làm việc, xuống dưới là sẽ thấy tôi.”
Thi Phong cười: “Anh phục vụ đúng chỗ thật đấy. Chờ một lát, tôi sắp tan tầm rồi.”
Tống Chu: “Ừ, cảm ơn.”
Thi Phong cười ngắt điện thoại.
——
Đúng giờ Mạc Nghịch đến đón Mạc Nam Kiêu tan học, vừa lên tầng, anh đã thấy Thi Phong đang đứng trước cửa phòng học dịu dàng nghe điện thoại.
Mạc Nghịch chưa từng thấy Thi Phong thoải mái như vậy bao giờ. Hình như mỗi khi ở cùng anh, Thi Phong vẫn luôn trong trạng thái không chấp anh.
Giống như không chấp Mạc Nam Kiêu vậy.
Thi Phong vừa bỏ điện thoại ra khỏi tai thì thấy Mạc Nghịch.
Ánh mắt không kịp đề phòng chạm vào nhau, tay Thi Phong không khống chế được siết chặt điện thoại, tim đập thình thịch.
Cứ nhìn nhau như vậy gần ba phút, Thi Phong không chịu được, chủ động nói chuyện phá vỡ không khí xấu hổ này.
“Anh tới đón Nam Kiêu à, đúng giờ thật đấy.”
Mạc Nghịch không nhìn Thi Phong nữa, đi vòng qua cô vào phòng học.
Thi Phong đứng tại chỗ, bất đắc dĩ cười. Haiz, thật sự là đã đắc tội Mạc Nghịch rồi. Nhưng như vậy cũng tốt.
Rất nhanh, Mạc Nghịch dắt Mạc Nam Kiêu đi ra, Mạc Nam Kiêu nhìn thấy Thi Phong, lập tức rút tay khỏi tay Mạc Nghịch, đi lên ôm chân Thi Phong.
Thi Phong lúng túng cười với Mạc Nghịch, sau đó dắt tay Mạc Nam Kiêu.
“Cô xuống tầng với em nhé.”
Mạc Nam Kiêu không chút do dự gật gật đầu.
Mạc Nghịch không nói gì, trong lúc xuống tầng, anh không nói một câu nào với Thi Phong cả.
Mạc Uyển nói rất đúng, tính tình của Mạc Nghịch quả thật rất kì quặc.
Thi Phong, Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu cùng nhau đi ra ngoài, ai không biết còn tưởng ba người là một gia đình.
Tống Chu dựa người vào xe chờ Thi Phong ra, không ngờ cô còn dắt một đứa bé ra.
Thi Phong vừa ra lập tức nhìn thấy Tống Chu.
Cô đưa tay Mạc Nam Kiêu cho Mạc Nghịch, dịu dàng nói với Mạc Nam Kiêu: “Nam Kiêu, cô còn có chuyện, phải đi rồi.”
Mạc Nam Kiêu cầm tay Thi Phong không chịu buông, ánh mắt ngoan cố nhìn cô.
Cậu đang nói: Đừng đi.
Tống Chu thấy tình huống không đúng lắm, đi tới chỗ Thi Phong, kéo cô ra sau lưng mình.
“Làm gì chậm vậy, để anh chờ mốc meo rồi.” Tống Chu cúi đầu nói sát bên tai Thi Phong.
Thi Phong đẩy Tống Chu ra, “Nói thì cứ nói, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi.”
Tống Chu: “… Một giờ , không rẻ [] tí nào cả.”
[] Trong tiếng Trung, chữ “tiện nghi” (便宜) ngoài nghĩa sàm sỡ, sờ mó (chiếm tiện nghi) còn có nghĩa khác là hời, rẻ.
Thi Phong: “…”
Thi Phong và Tống Chu thì thầm với nhau, giọng rất nhỏ.
Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu không nghe được họ đang nói gì, chỉ có thể thấy hai người kề tai thì thầm.
Biểu cảm của Mạc Nam Kiêu là thất vọng, bàn tay mập mạp nắm chặt gấu áo nhìn hai người.
Mạc Nghịch bế Mạc Nam Kiêu, đi đến chỗ đỗ xe.
Từ đầu tới đuôi, anh đều không mở miệng nói chuyện.
Mạc Nghịch đặt Mạc Nam Kiêu lên ghế phụ, cài dây an toàn cho cậu.
Sau khi khởi động xe, Mạc Nghịch nói với Mạc Nam Kiêu: “Có lẽ cô ấy không thể làm mẹ con được.”
Mạc Nam Kiêu cúi đầu nghịch ngón tay. Mạc Nghịch cúi đầu nhìn thoáng qua Mạc Nam Kiêu: “Vẫn rất thích cô ấy?”
Mạc Nam Kiêu khẽ gật đầu.
“… Mẹ.”
Mạc Nghịch: “Con phải gọi bố là gì, biết không?”
Mạc Nam Kiêu: “…”
Mạc Nghịch: “Thôi.”
“Muốn mẹ.” Mạc Nam Kiêu vẫn đang lặp lại.
Mạc Nghịch: “Biết rồi. Sẽ mang cô ấy về. Bố hứa.”
Đây là lần đầu tiên đi gặp cha mẹ người ta của Thi Phong.
Dù là đóng kịch, nhưng cô vẫn cảm thấy rất nôn nóng. Chủ yếu là do còn chưa chuẩn bị tâm lí kĩ càng.
Tống Chu quá đáng ghét, đột nhiên ném cho cô một vấn đề nan giải như vậy.
Thi Phong hỏi: “Bố mẹ anh có khó tính không?” Tống Chu lắc đầu.
Thi Phong: “Đến lúc đó tôi nên diễn như thế nào. Thiếu nữ trong tình yêu cuồng nhiệt?”
Tống Chu gật đầu.
Thi Phong: “… Không phải anh nói cô ấy cũng đến à?”
Tống Chu gật đầu.
Thi Phong: “Anh không sợ làm thế kích thích đến cô ấy à. Tôi muốn nhắc anh, anh làm thế, có hai khả năng sẽ xảy ra. Thứ nhất, kết quả theo ý anh, thứ hai… Là kết quả anh không muốn nhất. Anh có hiểu ý của tôi không?”
Tống Chu: “Hiểu.”
Thi Phong: “Vậy… Anh vẫn muốn đánh cược à?”
Tống Chu cong môi, ánh mắt chắc chắn.
Anh nói: “Tôi hiểu cô ấy.”
Thi Phong: “Tôi thấy anh sai rồi. Anh bỏ cô ấy lại. Lúc đó nhất định là lúc cô ấy cần anh nhất.”
Giống như cô khi đó… rất cần Mạc Nghịch.
Có một số giai đoạn vĩnh viễn không lặp lại. Bỏ lỡ, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
Tại sao họ không hiểu nhỉ. Mạc Nghịch không hiểu, Tống Chu cũng không hiểu.
“Hình như cô rất hiểu.” Tống Chu hỏi: “Đã trải qua rồi?”
Thi Phong: “Coi như vậy đi.”
Tống Chu: “Đừng nói với tôi là người đàn ông lúc nãy.”
Thi Phong: “… Đúng là bị anh nhìn thấu rồi.”
Tống Chu: “Thật?”
Thi Phong: “Tôi lừa anh làm gì.”
Tống Chu: “Tôi thấy cô cứ dửng dưng như không.”
Thi Phong: “Vì quen rồi.”