Nụ Hôn Của Nữ Thần

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô nộp không ít CV trên trang web thông báo tuyển dụng nhưng đây là lần đầu có công ty chủ động liên lạc với cô. Cô nhìn thoáng qua thì thấy công ty này tên là Thiều Hoa, mới thành lập không lâu nhưng nhìn cũng không tệ lắm, mail còn do sếp tự gửi cho cô.

Dư Vãn vào trang chủ của công ty lướt một vòng, trên đó có đăng một số hôn lễ mà công ty phụ trách gần đây, mặc dù quy mô không quá lớn nhưng trông rất xinh đẹp và đầy sáng tạo.

Cô cố tình xem kỹ hơn người lập kế hoạch cho những hôn lễ này đều là sếp của công ty, Ngụy Thiệu.

Dư Vãn hơi động lòng, cô rất thích các hôn lễ do vị Ngụy tổng này làm, vả lại điều kiện công ty đưa ra cũng không tệ lắm, vấn đề duy nhất đó là công ty này ở thành phố C.

Cô chần chừ một hồi và viết một mail từ chối hắn, nói rằng mình muốn ở lại thành phố A để phát triển.

Sau khi gửi mail xong, Dư Vãn bắt đầu tiếp tục nộp CV, không ngờ tới ngày hôm sau vị Ngụy tổng này lại gọi điện thoại cho cô.

"Dư tiểu thư, tôi đã xem CV của cô và rất có hứng thú với kế hoạch hôn lễ do cô làm. Tôi nghĩ rằng cô là một kế hoạch sư rất sáng tạo, chỉ cần mài giũa một tí nữa thì tương lai sẽ rất sáng lạn."

Ngụy Thiệu khen một hồi, súyt chút nữa làm Dư Vãn chóng mặt: "Ngụy tổng quá khen, kế hoạch hôn lễ của ngài mới thật sự đầy sáng tạo."

"Cô đã xem kế hoạch của tôi?"

"Vâng, có xem qua trên trang chủ của công ty."

Ngụy Thiệu ở đầu dây bên kia cười một tiếng: "Vậy xem ra cô cũng không phải hoàn toàn không có hứng thú với công ty chúng tôi. Mặc dù công ty mới thành lập không lâu nhưng rất có triển vọng phát triển ở ngành hôn lễ này. Ngoài ra tôi biết cô là người thành phố C và biết giới trẻ bây giờ không thích ở lại quê nhà, nhưng mấy năm nay thành phố C phát triển rất ổn định, những thứ cô có thể đạt được ở thành phố C sẽ không ít hơn thành phố A."

Mấy điều này Dư Vãn biết, lúc đầu cô tới thành phố A là vì chống lại mẹ cô, nhưng bây giờ cô ở lại thành phố A là bởi vì nơi này có Lệ Thâm.

"Hiện tại công ty chúng tôi cần nhân tài, trên người cô có tiềm lực rất lớn, tôi không muốn bỏ qua. Thực ra thì tôi cũng là người thành phố A, sau này công ty rất có thể sẽ chuyển trụ sở đến thành phố A. Nếu cô muốn ở tại thành phố A thì khi đó cô có thể trở lại bên đấy."

Dư Vãn mím môi nói với Ngụy Thiệu: "Tôi có thể suy nghĩ lại hai ngày không?"

"Được, suy nghĩ xong thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

"Vâng, cảm ơn Ngụy tổng." Dư Vãn cúp điện thoại rồi ngồi trên sô pha ngây người. Vào công ty của Ngụy Thiệu là lựa chọn tốt nhất trước mắt cô, Ngụy Thiệu nói thấy được tiềm lực của cô, cô cũng thấy được tiềm lực của công ty.

Nhưng nếu cô tới thành phố C thì Lệ Thâm phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải yêu xa với anh ấy rồi mấy năm sau lại theo công ty trở về thành phố A?

Cô thở dài một hơi, Ngụy Thiệu nói sau này nhưng vẫn chưa biết là bao lâu, nói không chừng là một tấm séc trắng.

Chuyện này làm Dư Vãn rầu rĩ vài ngày vẫn chưa có kết quả thì chuyện càng phiền phức hơn lại tới.

Mẹ Dư đi tới thành phố A, trực tiếp chặn Dư Vãn lại trước cửa công ty.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Một năm nay Dư Vãn gần như không liên lạc với người trong nhà, lúc ăn tết có gọi về cho gia đình cũng dùng điện thoại công cộng.

Nhưng mẹ cô lại có pháp thuật phi thường.

Vào một quán cà phê gần công ty, mẹ Dư giận sôi máu nhìn Dư Vãn: "Cô đúng là có bản lĩnh rồi, một đi là không định về nhà luôn có đúng không? Tôi còn tưởng một năm nay cô sống rất tốt làm cô vui đến mức quên trời quên đất, kết quả cô nhìn lại bản thân cô xem, cô đã trải qua những ngày như thế nào?"

Trước khi bà tới đây đã điều tra rõ ràng mọi chuyện của Dư Vãn, bao gồm cả chuyện của cô và Lệ Thâm: "Công việc thì không làm ra được thành tích gì tốt mà bạn trai lại kiếm được một tên, còn ở chung với người ta. Cô lợi hại lắm đấy Dư Vãn, có phải cô muốn chọc tức chết tôi và ba cô hay không?!"

Những vị khác trong quán cà phê thỉnh thoáng nhìn về phía này, Dư Vãn mím môi nói với mẹ cô: "Mẹ nói nhỏ chút."

"Nhỏ giọng chút? Bây giờ cô đã biết mất mặt? Tôi nói cho cô, Dư Vãn, lập tức thu dọn đồ đạc trở về thành phố C cùng tôi."

Dư Vãn siết chặt ly cà phê trong tay, cô bướng bỉnh nói: "Con không quay về."

"Cô không quay về thì cô còn muốn ở chỗ này làm cái gì? Cô cũng đã từ..." Mẹ Dư Vãn nói tới đây thì cười khẩy một tiếng: "À, là lưu luyến bạn trai của cô sao? Dư Vãn, cô tỉnh táo lại đi, hai người các cô ở bên nhau như thế sẽ không có kết quả."

Dư Vãn cau mày nhìn về phía bà ta: "Thế nào là không có kết quả?"

"Hai người các cô lấy cái gì ở bên nhau? Cô không có công việc, cậu ta làm công ở quán bar, các cô có trả đủ phí sinh hoạt và tiền thuê nhà tháng sau không?"

Dư Vãn bực bội, cô nhíu mày chặt hơn: "Con sẽ không luôn tìm không được việc làm, Lệ Thâm cũng sẽ không luôn đi hát ở quán bar, anh ấy là sinh viên tài năng của Học viện Âm nhạc, sau này chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc lớn!"

"Tôi thấy chỉ có cô nghĩ như vậy, cô cho rằng kiếm sống bằng âm nhạc dễ dàng như vậy ư? Đó đều rất hiếm!"

Dư Vãn nghiêm mặt không nói gì, mẹ Dư bình tĩnh trở lại: "Ba của cô nói tôi quản cô quá chặt, không có không gian tự do, tôi để cô bay nhảy bên ngoài một năm, cô thì sao? Cô làm ra cái gì? Tôi thấy cô chỉ quen được một gã bạn trai. Hừ, cuộc sống còn không vượt qua nổi mà còn có tâm tư yêu đương."

Dư Vãn giật giật khóe miệng tựa như muốn nói gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Mẹ cô cười một tiếng nhìn cô: "Cô muốn nói cái gì, có phải muốn nói rằng chỉ cần bọn cô yêu nhau thì có thể vượt qua bất kỳ cửa ải khó khăn nào ư? Lúc trước anh họ của cô cũng nghĩ như vậy, năm đó thằng bé có tương lai sáng lạn lắm, quen với cái cô Hà Hoan gì đấy, còn từ bỏ cả cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu và cũng không cần công việc mà gia đình sắp xếp, kết quả thế nào?"

Dư Vãn bị chặn không nói nên lời, năm anh họ và Hà Hoan kết hôn thì cô mới học cấp ba, lúc nghe kể chuyện này chỉ cảm thấy anh họ của cô quá ngầu, điều này không phải là tình yêu đích thực thì còn là gì gì nữa.

Chỉ có điều sau một năm anh ấy kết hôn với Hà Hoan đã ly hôn, lý do không có gì đặc biệt, đó là vì áp lực cuộc sống.

Lúc trước anh ấy yêu đến mức có thể từ bỏ tất cả vì cô ta nhưng lại không chống đỡ nổi một đòn khi đối mặt với cuộc sống. Trong một năm ngắn ngủi đã sụp đổ toàn bộ.

Sau khi biết anh họ ly hôn, cô thường sẽ nghĩ anh ấy có từng hối hận không? Có lẽ là không hối hận, dù sao cũng từng yêu sâu đậm như vậy.

"Hai người ở bên nhau chỉ có thể liên lụy lẫn nhau."

Dư Vãn ngẩng đầu tức giận nói: "Chúng con liên lụy lẫn nhau thế nào?"

"Không có ư?" Mẹ Dư cười nhạo một tiếng: "Lần trước không phải cậu bạn trai của cô muốn kí hợp đồng với công ty giải trí gì đó sao? Cuối cùng không kí thành công là vì công ty người ta không cho yêu đương."

Dư Vãn ngạc nhiên, không phải Lệ Thâm đã nói là vì muốn anh ấy kí hợp đồng dài hạn không bình đằng sao?

"Mẹ nghe ai nói?"

Mẹ Dư trả lời: "Nhà chúng ta làm ăn nhiều năm như vậy vẫn có chút quan hệ, vừa đúng dịp có bạn bè quen với người trong công ty đó hỏi thăm giúp tôi."

Dư Vãn siết chặt ly cà phê và im lặng không nói chuyện, mẹ Dư đứng dậy nói với cô: "Ba của cô đã mua xe và nhà giúp cô, tự cô nghĩ lại nên làm như thế nào đi."

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio