Nụ Hôn Của Nữ Thần

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước đó Dư Vãn đã làm công tác xây dựng tâm lý rất nhiều lần, nhưng vào đêm trước ngày gặp phụ huynh cũng hồi hộp không ngủ được.

Cũng may lần này Lệ Thâm có dự định đưa Lili về cùng, Dư Vãn có thêm bạn thì cảm thấy an tâm hơn một chút – ít nhất Lili có thể giúp cô thu hút bớt một chút sự chú ý nhỉ!

Hôm ba mươi, Tiểu Đổng tới đưa bọn họ đi sân bay vào sáng sớm. Dư Vãn vừa thấy Tiểu Đổng thì hơi băn khoăn: "Ngày ba mươi mà em còn phải đi làm à?"

Tiểu Đổng trả lời: "Đưa mọi người tới sân bay là em có thể về nhà rồi!" Cô ấy lại bổ sung một câu: "Chị và anh Thâm ở quê chơi lâu tí, thế thì em cũng được nghỉ thêm mấy ngày."

Không hiểu sao mặt Dư Vãn hơi nóng vì lời nói của cô ấy, Lệ Thâm sắp xếp Lili xong xuôi rồi ngồi xuống cạnh Dư Vãn: "Được rồi, lái xe đi. Nếu em muốn nghỉ thì tôi có thể tìm thêm vài trợ lý."

"Không có, anh không biết em thích làm việc cỡ nào đâu!" Tiểu Đổng lập tức khởi động xe và lái đi.

Khi đến sân bay, Tiểu Đổng tiễn bọn họ tới phòng chờ VIP. Vì an toàn nên Lệ Thâm vẫn đeo khẩu trang và mũ, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Một tay anh xách quà do Dư Vãn chuẩn bị, tay còn lại nắm Dư Vãn vội vã bước đi. Tiểu Đổng chụp lại bóng lưng họ một tấm rồi cảm thán lẩm bẩm: "Anh Thâm che thành như thế vẫn đẹp trai như thường."

Máy bay bị trì hoãn một lát vì thời tiết, Dư Vãn hơi lo lắng tình huống của Lili. Cô đang định nói với Lệ Thâm đã thấy anh đặt điện thoại xuống và mở miệng: "Cô của anh nói lát nữa đến sân bay đón chúng ta."

Dư Vãn ngạc nhiên: "Không phải đã nói chỉ có ba mẹ anh sao?"

Lệ Thâm thở dài một hơi: "Ba anh lỡ miệng nói, cô anh biết rồi thì một hai phải tới đây gặp em. Nhưng em đừng lo lắng, mặc dù có đôi khi cô anh hành động hấp tấp nhưng tính cách rất thân thiện."

"Chỉ là em không có chuẩn bị quà cho cổ." Vì trước đó Lệ Thâm nói chỉ có ba mẹ nên cô chỉ chuẩn bị quà cho ba mẹ Lệ Thâm, muốn tách ra một phần cho cô ấy cũng không có gì phù hợp: "Hay là bây giờ em ra ngoài mua chút gì vậy."

"Không sao, cô anh không thèm để ý mấy thứ đó, vả lại sắp phải đăng kí, muốn mua cũng chờ đến nơi rồi mua."

Dư Vãn nghĩ lại cũng thấy đúng bèn gật đầu: "Vậy cũng được."

Hai người vừa nói xong, nhân viên công tác đã tới đây gọi bọn họ đi đăng ký, Lệ Thâm xách đồ đứng lên và nắm tay Dư Vãn: "Đi thôi."

"Ừm."

Nhân viên công tác đưa bọn họ lên máy bay xong mới có chút kích động mà nhỏ giọng thì thầm: "Người kia là bạn gái của Lệ Thâm đúng không?"

"Chắc là vậy, chuyến bay này là tới quê của Lệ Thâm, đây là dẫn bạn gái về nhà gặp phụ huynh rồi!"

"Ơ, hai người họ sắp kết hôn phải không?? Đừng mà!"

"Cũng không hẳn vậy." Nhân viên công tác Giáp hơi dừng lại: "Có lẽ đã kết rồi."

"..." Rất có đạo lý.

Máy bay bay hơn một tiếng và thành công đáp xuống sân bay, Lệ Thâm và Dư Vãn chỉ đem theo hành lý xách tay, thứ duy nhất cần lấy đó là Lili.

Lili bị nhốt lâu như vậy nên tâm trạng rất buồn rầu, nó vừa thấy Lệ Thâm đã lập tức chui vào trong lòng ngực anh. Dư Vãn cười nói: "Lili yêu anh lắm đấy, anh phải đối xử với người ta thật tốt."

Lệ Thâm vừa an ủi Lili vừa đáp: "Anh đối xử với nó còn chưa đủ tốt à? Nó ăn hoa của anh, anh cũng chưa hầm nó."

"Ha ha ha ha." Nhớ lại lần hoa của Lệ Thâm bị Lili ăn mất, Dư Vãn lập tức cảm thấy buồn cười. Hoa đó là do Lệ Thâm tốn mấy trăm tệ mua về, tuy không phải rất đắt nhưng mùa đông không dễ chăm sóc hoa. Anh ấy hao phí rất nhiều tâm huyết mới làm nó nở hoa, không ngờ vượt qua mùa đông lại không vượt qua nổi Lili.

Ngày thứ hai hoa nở đã bị Lili ăn mất.

"Lần sau anh làm lồng sắt đậy chậu hoa lại." Dư Vãn đề nghị.

Lệ Thâm trả lời: "Anh càng muốn nhốt Lili lại."

Điện thoại trong túi Lệ Thâm chợt reo lên, anh lấy ra thì thấy là do cô anh gọi đến: "Cô à? Vâng, vừa đến, đã biết, tụi con tới ngay."

Dư Vãn thấy anh cúp máy thì hơi căng thẳng hỏi: "Cô hối tụi mình đi qua ư?"

"Ừm, cô ấy đã đợi nãy giờ, chúng ta đi trước đi."

"Nhưng mà em còn chưa chọn quà cho cô ấy..."

Lệ Thâm mỉm cười nhìn cô: "Cô ấy tới gặp em, em chính là món quà tốt nhất dành cho cô ấy."

Dư Vãn: "..."

Được rồi, cô không nói lại anh.

Lệ Thâm và Dư Vãn rời khỏi thông qua lối đi dành cho VIP, xe của cô Lệ Thâm đã đậu cách đó không xa. Cô ấy vừa thấy hai người đi ra bèn bóp kèn xe và hạ cửa kính nói với họ: "Ở đây."

Dư Vãn thuận thế nhìn sang, cô Lệ Thâm tháo kính râm xuống và mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Dư Vãn cũng cười nhìn bà ấy rồi nói với Lệ Thâm: "Người này là cô anh?"

"Ừm." Lệ Thâm nắm tay cô nhanh bước chân hơn.

Dư Vãn nói: "Cô ấy thời thượng thật."

"Đúng vậy." Lệ Thâm cười một tiếng rồi thấp giọng nói với cô: "Cô vẫn chưa kết hôn nên lát em đừng hỏi cô ấy về dượng linh tinh."

"À, em biết rồi." Dư Vãn gật đầu ghi nhớ.

Sau khi lên xe, Dư Vãn lên tiếng trước tiên: "Chào cô ạ, cháu là Dư Vãn, làm phiền cô tới đón bọn cháu."

"Khách sáo cái gì, đều là người một nhà." Cô mang bao tay lên và khởi động xe. Cô ta quan sát Dư Vãn qua kính chiếu hậu vài lần rồi mỉm cười: "Hai đứa đã ăn trưa chưa?"

Dư Vãn trả lời: "Dạ rồi, đã ăn trên máy bay."

"Vậy còn muốn ăn thêm gì không?"

Lệ Thâm nói: "Không cần, lát nữa phải ăn bữa tối. Đêm nay mẹ cháu chắc chắn sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đợi tối rồi ăn."

Dư Vãn vội nói: "Cháu không đói bụng, cảm ơn cô."

"Vậy thì thôi, dù sao trong nhà cũng có rất nhiều đồ ăn vặt, về nhà rồi ăn. Chó của hai đứa thì sao? Đã ăn chưa?"

Lệ Thâm đáp: "Cháu mang hết thức ăn cho chó mà nó thường hay ăn theo."

Cô cười một tiếng: "Nó muốn ăn thức ăn cho chó à? Cô cứ nghĩ nó chỉ ăn hoa thôi."

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Lệ Thâm: "..."

Chiến tích của Lili đã loan truyền trên WeChat của anh.

Cuối năm con đường này còn tắc nghẽn hơn bình thường, ba người bị trì hoãn một lát gần bốn giờ mới về đến nhà.

Mặc dù cách bữa tối còn một chút thời gian nhưng vừa bước vào nhà, Dư Vãn đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thức ăn. Mẹ Lệ Thâm còn đang bận việc trong phòng bếp, cửa là do ba Lệ mở. Ông ấy vừa thấy Lệ Thâm và Dư Vãn đứng ngoài cửa thì sửng sốt một lát mới vội vã mời người vào nhà.

Mẹ Lệ nghe thấy tiếng động cũng đeo tạp dề đi ra từ trong bếp. Lili ngửi được mùi hương thì lập tức muốn chui vào trong phòng bếp, Lệ Thâm giữ chặt nó và nói với mẹ anh: "Mẹ, tụi con về rồi."

"Ừ, về thì tốt." Mẹ Lệ gật đầu rồi nhìn sang Dư Vãn: "Vị này chính là Dư tiểu thư?"

Dư Vãn nói: "Dì cứ gọi thẳng tên cháu là được."

Cô của Lệ Thâm bước vào từ phía sau: "Sao cháu lại gọi tôi là cô, kêu chị ấy là dì chứ?"

"..." Dư Vãn hơi xấu hổ, cô đành phải đưa quà trên tay ra: "Đây là vài món quà nhỏ cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích."

"Thích thích." Mẹ Lệ lườm ba Lệ một cái và nói với hắn: "Tay em dính dầu, anh nhận đi."

"Không sao không sao, cháu để lên bàn vậy." Dư Vãn định đặt đồ lên bàn thì ba Lệ đã nhận lấy.

"Để ba cất, hai đứa mới về thì đi nghỉ trước đi. Ở đây còn có quả kiên với kẹo sữa, hai đứa thử xem có thích hay không."

Lệ Thâm cũng dắt Lili đi qua lấy một viên chocolate từ trong đống kẹo cho Dư Vãn: "Chắc em thích cái này."

"Ừm, cảm ơn."

Mẹ Lệ đứng ở cửa phòng bếp đưa mắt ra hiệu với ba Lệ, ba Lệ nhận được tín hiệu bèn cười tủm tỉm nói với Dư Vãn: "Bọn chú nhận nhiều quà từ cháu như vậy cũng nên đáp lại, cháu đợi tí, chú đi lấy cho cháu."

"Ơ, không cần đâu chú." Dư Vãn không ngờ bọn họ cũng chuẩn bị quà cho mình nên hơi lo lắng nhìn sang Lệ Thâm. Lệ Thâm cầm tay cô đặt lên đầu gối và cười nói: "Họ tặng cho em, em nhận là được."

Dư Vãn hơi lo lắng, Lệ Thâm cảm thấy thấy tay cô lạnh thì khẽ nhíu mày: "Sao tay lại lạnh như vậy? Có lạnh không?"

"Lạnh à? Để cô mở máy sưởi, một lát là ấm thôi." Cô Lệ nói xong lập tức đi bật máy sưởi.

Dư Vãn vội nói: "Không sao đâu ạ, cháu uống chút nước ấm là ổn."

"Con bé này sao lại khách sáo như vậy chứ, đã nói là người một nhà rồi, thả lỏng chút đi."

Dư Vãn: "..."

Trong hoàn cảnh này, cô thật sự rất khó thả lỏng.

Lệ Thâm nắm tay an ủi cô, Lili cũng nằm sấp bên chân cô sủa một tiếng.

Dư Vãn nhịn không được khom lưng sờ sờ Lili, Lili thật sự quá ấm!

"Tiểu Dư à, cháu nhận lấy bao lì xì này đi, năm mới vui vẻ." Ba Lệ bước ra từ trong phòng, trong tay hắn có thêm một phong bao lì xì.

Người lớn tặng bao lì xì cho người nhỏ vào năm mới cũng là một tập tục, chẳng qua Dư Vãn vừa thấy độ dày của bao lì xì thì không quá dám nhận: "Chú Lệ, sao lại không biết xấu hổ thế được..."

"Có gì xấu hổ, lì xì lấy may mắn, cháu nhận đi." Ba Lệ dứt lời thì lập tức nhét bao lì xì vào tay Dư Vãn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn giơ tay ra dấu chữ V với mẹ Lệ trong phòng bếp.

Mẹ Lệ thấy bao lì xì đã đưa mới yên tâm tiếp tục chuẩn bị bữa tối. Dư Vãn thấy bà ấy một mình bận rộn trong bếp thì cũng không tiện ngồi đây xem TV nên chủ động nói muốn giúp đỡ.

Lần đầu cô đến nhà, mẹ Lệ cũng không nỡ để cô giúp đỡ đành nói: "Bên đây không còn bao nhiêu việc, hay là cháu theo Lệ Thâm lên đầu thu dọn chút đi."

Phòng của ba mẹ Lệ Thâm ở tầng trệt, còn phòng của Lệ Thâm và Dư Vãn đều ở trên lầu. Lệ Thâm biết mẹ anh không có ý định để Dư Vãn hỗ trợ bèn xách hành lý nói với Dư Vãn: "Chúng ta lên lầu thu dọn một chút."

"Được thôi, vậy lát dì cần giúp thì nhớ kêu cháu."

"Yên tâm, hai đứa đi đi." Mẹ Lệ cầm muỗng canh trong tay vẫy vẫy với bọn họ.

Sau khi lên lầu Dư Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, Lệ Thâm đặt hành lý vào phòng rồi sang phòng kế bên tìm Dư Vãn. Dư Vãn đang sắp xếp đồ đạc, anh mỉm cười đi vào nhìn bao lì xì để trên giường: "Không mở ra xem thử à?"

Dư Vãn dừng tay cầm lấy bao lì xì: "Ba mẹ anh hào phóng quá, bao lì xì này dày như vậy mà!"

"Cũng chỉ hào phóng với em mà thôi, nặn thử xem bao nhiêu tiền?"

"... Ạch, em không có bản lĩnh này." Dư Vãn thành thật mở bao lì xì và lấy tiền bên trong ra.

Xấp tiền mặt một trăm tệ kia cô không đếm là có bao nhiêu tờ, nhưng tờ tiền trên cùng không phải một trăm tệ, mà là một tệ.

Dư Vãn ngạc nhiên, mặc dù cô không có bản lĩnh sờ độ dày là biết bao nhiêu tiền nhưng cô làm kế hoạch sư hôn lễ nên có hiểu biết về tập tục đám cưới ở nhiều nơi.

Bên trên một trăm tờ một trăm tệ đặt một tờ một tệ, tổng cộng là một vạn lẻ một tệ, ngụ ý là ngàn dặm mới tìm được một, thường dùng cho cô dâu mới vào cửa.

Dư Vãn lập tức đỏ mặt, Lệ Thâm đứng bên cạnh thấy tờ một tệ kia cũng hơi cong môi: "Không cần đếm, chắc là một vạn lẻ một tệ, xem ra bọn họ rất hài lòng với đứa con dâu này."

Dư Vãn nghe anh nói như thế thì càng đỏ mặt, đợi lát nữa cô không biết nên đối mặt với ba mẹ Lệ Thâm như thế nào.

"Chuyện này có gì xấu hổ chứ?" Lệ Thâm thấy lỗ tai ửng hồng của cô thì không nhịn được đi tới ôm lấy cô: "Bọn họ biết anh chỉ thừa nhận em. Hay là tí nữa xuống dưới trực tiếp đổi cách xưng hô gọi ba mẹ đi?"

Dư Vãn: "..."

Đừng hù dọa cô nữa có được không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio