Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- //: Tham gia Lễ trao giải thường niên Bảng xếp hạng âm nhạc Phong Vân lần thứ vinh dự nhận được giải thưởng: Nhóm nhạc được yêu thích nhất Đại Lục, Sổ tay rèn luyện thanh xuân là ca khúc vàng của năm.
Thứ ba, ngày tháng ăm .
Cả người thật mỏi, Vương Nguyên uể oải xoay người. Đột nhiên, tay anh chạm phải gì đó, cả người đều bị vật đó che chắn.
Cảm thấy kì lạ, cẩu mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc. Đôi mắt nhắm nghiền, chiếc mùi cao hít thở ra vào, đôi môi mỏng đỏ khiến người khác cảm thấy bị mẹ hoặc.
Vương Tuấn Khải đang chìm sâu trong giấc ngủ cảm giác có ai đó đang nhìn mình liền từ từ mở mắt ra.
"Nguyên Tử."
Anh mỉm cười nhìn cậu. Cậu nhóc này cứ nhìn anh như người ngoài hành tinh. Không thể ngờ cậu lại có bộ dạng như vậy. Thật dễ thương.
Nghe anh gọi, cậu hoàn hồn trở lại. Thật mất mặt, sao cậu có thể nhìn anh một cách si mê như vậy chứ. Anh chắc chắn đã thấy bộ mặt đáng xấu hổ ấy của cậu.
"Sao... Sao tôi lại ở đây?"
Như nhớ ra vấn đề chính, cậu nhíu mày, hỏi như không.
"Hôm qua tôi đưa em từ bệnh viện trở về. Nhưng không ngờ ở trên xe, em ngủ quên đi, không có chìa khóa nhà nên tôi đưa em về Vương Gia."
Nói như vậy có ma mới tin anh. Nếu anh thực sự muốn đưa cậu về nhà thì có hàng trăm, hàng ngàn cách khác mà.
Không có chìa khóa ư? Nói dối thì cũng cầm phải có kĩ thuật một chút. Vương Nguyên ném ánh mắt khinh bỉ về phía anh.
Anh chỉ cười hì hì rồi rời khỏi giường trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Anh chậm rãi đi vào phòng tắm, mặc cậu đang nhìn anh chằm chằm.
Đồ không biết xấu hổ. Dây thần kinh xấu hổ của anh có lẽ đã bị đứt mất rồi. Ở trước mặt cậu, anh cư nhiên dám khoe thân.
Nhìn anh như vậy, cậu mới ý thức được mọi chuyện. Cậu đưa mắt xuống bên dưới thân mình. Đằng sau tấm chăn bông là một cơ thể trần trụi. Cái quái gì đang xảy ra thế này?
"Aaaaaaaaaa..."
Vương Nguyên tuôn ra một tràng lớn.
"Hét cái gì. Tôi còn chưa làm gì em đâu."
Tuấn Khải ở trong phòng tắm nói vọng ra. Thực ra, lúc tôi về quá khuya mà người cả hai đều đầy mùi mồ hôi nên anh mới giúp cậu tắm rửa, tiện thể tắm luôn cho mình.
Xong xuôi, vì quá buồn ngủ nên anh trực tiếp đem cậu đi ngủ luôn. Dù sao cũng đều là nam nhân. Cả hai đều giống nhau hết. Có gì mà phải xấu hổ chứ.
"Vương Tuấn Khải."
Ở bên ngoài, Vương Nguyên điên tiết hét lên. Tên biến thái, ôn dịch kia quả nhiên không biết xấu hổ. Cậu đúng là điên mới tin tưởng hắn.
Biết sớm thì cậu đã nhờ Thiên Tỉ đưa về rồi. Thiên Tỉ dù sao cũng đáng tin hơn anh. Rút kinh nghiệm vậy.
"Tôi đã nhắc nhở em không được gọi họ lẫn tên tôi rồi phải không?"
Vương Tuấn Khải từ trong phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn, che đi bộ phận thứ yếu của đàn ông.
Nhìn anh như vậy, bất giác khuôn mặt cậu đỏ lên. Cơ bụng sáu múi, làn da săn chắc, cả nam nhân như cậu cũng thích huống gì là nữ sinh.
"Anh,... Quần áo tôi đâu?"
........................
Ngồi trên bàn ăn đầy đủ sơn hào hải vị, Tuấn Khải vui vẻ nhâm nhi tách cà phê đen nóng hổi. Lâu lâu, anh còn ngâm nga lên vài câu hát. Yêu đời lắm sao?
"Đại ca, có gì vui kể ta nghe xem."
Hỏi thì hỏi vậy nhưng câu trả lời ông đã nắm chắc. Không ngờ thằng nhóc bánh trôi ấy lại khiến Tiểu Quỷ nhà ông vui vẻ đến như vậy. Sau này, ông nhất định sẽ tiếp cận với cậu dài dài.
"Không có gì ạ."
Tuấn Khải lắc đầu, trên môi vẫn duy trì nụ cười lộ hai chiếc răng khểnh. Chí Hoành ngồi đối diện lắc đầu ngán ngẩm.
Đại ca thực sự đã bị thần cupid bắn lộn vài cái mũi tên rồi.
"A, Nguyên Nguyên, mau đến đây ăn sáng đi."
Nhìn thấy tiểu bánh trôi nhỏ từ trên cầu thang đi xuống, Chí Hoành hớn hở chạy đến bên cạnh cậu. Chỉ cần có Vương Nguyên ở đây, đại ca nhất định sẽ cực kì vui vẻ.
Cậu nhanh chóng kéo Vương Nguyên đến bàn ăn rộng lớn.
"Chào,... Chào Vương đại tướng quân."
Nhìn thấy ông nội đại nhân của Tuấn Khải nghiêm nghị ngồi ở kế trụ trì, Vương Nguyên khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Dù không phải lần đầu cùng ông đối mặt, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đặc biệt khẩn trương.
Ai mà không biết Vương tướng quân đã lăn lộn như thế nào trong thương trường. Là một vị tướng quân, muốn nghiêm khắc có đủ nghiêm khắc, muốn uy quyền có đủ uy quyền.
Hơn nữa, ông còn nổi tiếng là người ra tay tàn nhẫn. Chỉ cần cản đường ông hay làm hại đến hai đứa cháu cưng của ông, ông liền ngũ mã phanh thây kẻ đó, còn tru di tam tộc kẻ đó nữa.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, thân mình mảnh mai của tiểu bánh trôi liền rung lên từng đợt.
"Ừ, mau ngồi xuống. Ta muốn cùng cháu nói chuyện."
Giọng nói đầy uy quyền của ông vang lên làm nỗi sợ hãi của cậu tăng thêm mười phần. Tuấn Khải ngồi bên phải ông vẫn im lăng ăn phần ăn của mình. Cứ như Vương Nguyên chẳng hề tồn tại.
Chí Hoành thì khác, cậu nhanh chóng kéo ghế ra, đặt Vương Nguyên đang sợ hãi ngồi xuống.
Chỉ là găp ông nội Tuấn Khải thôi mà. Cũng không phải lần đầu, có cần sợ vậy không? Ông ấy cũng đâu có ăn thịt cậu.
"Cháu là Vương Nguyên?"
Dư thừa.
Trong lòng Tuấn Khải thầm khinh bỉ ông nội. Anh biết ông chỉ giả vờ thử Vương Nguyên vậy thôi. Chứ thực ra trong lòng ông đang thầm cười trộm đấy.
"Vâng ạ. Cháu là Vương Nguyên."
Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, lễ phép trả lời.
Vương Lâm hài lòng gật đầu. Thằng nhóc này thật đúng là 'ngựa tốt'. Tiểu Khải của ông rất có mắt nhìn người. Hảo.
"Ông nội, đừng có bày ra vẻ mặt đó nữa. Hại cậu ấy sợ chết rồi kìa."
Cuối cùng, Tuấn Khải cũng lên tiếng. Nhìn hai bàn tay Vương Nguyên vì sợ hãi đan chặt vào nhau khiến anh không thể nhịn được nữa.
"Ai ya... Ta đâu có làm gì đâu. Phải không Hoành Nhi?"
Vương Lâm thay đổi sắc mặt độ. Lúc nảy nghiêm khắc với Vương Nguyên bao nhiêu thì bây giờ lại mất hình tượng bấy nhiêu.
Nói gì thì nói, chỉ cần người nào không có ý xấu với ông và cháu ông, ông liền bày ra vẻ mặt đó. Ông là vậy. Trên thương trường mới cần nhẫn tâm. Còn ở nhà, ông cực nhây.
Vương Nguyên há hốc nhìn Vương đại tướng quân trong truyền thuyết. Thât khó tin.
"Ông làm cậu ấy thiếu nữa muốn độn thổ thì có."
Chí Hoành chẳng thèm bênh vực lấy ông một câu, trực tiếp vạch trần.
"Hừ, hai đứa được lắm. Tốt. Rất tốt."
Vương Lâm cau mày, liếc hai đứa cháu bảo bối trên bàn ăn.
Cái hành động này lại lần nữa khiến Vương Nguyên ngạc nhiên trợ tròn mắt. Ông cũng là người bình thường sao?
"Con cùng Vương Nguyên rời đi trước. Hoành Nhi, lát nữa Thiên Thiên sẽ đến đón em."
Tuấn Khải buông nĩa xuống, trực tiếp đứng dậy, cẩn trọng dặn dò.
"Lão đại, con xin phép."
Tuấn Khải cúi đầu, nắm tay Nguyên Nguyên rồi kéo đi.
Vương Nguyên chỉ kịp cúi đầu, thay cho lời chào.
Rời khỏi Vương Gia, cả hai nhanh chóng đến bệnh viện, nơi Hạ Phĩ vẫn nằm ngủ.
Cạch...
Cửa phòng bệnh mở ra, không biết từ lúc nào Trịnh Nghị Thiên đã có mặt sẳn.
Thấy anh, ông đứng dậy, mỉm cười kêu hai tiếng:
"Bảo bảo."
"Ông ngoại, bà sao rồi?"
Tuấn Khải đau lòng nhìn Hạ Phĩ vẫn hôn mê trên giường bệnh. Bà cứ như vậy, cứ mãi nằm như vậy. Bà không biết anh vẫn rất đau lòng sao. Từ lâu, anh đã tha thứ cho bà rồi.
"Tiểu Minh nói bà ấy có vẻ khá hơn rồi. Cháu đừng lo lắng."
Trịnh Nghị Thiên đau lòng nhìn vợ mình. Ông ngồi xuống, cẩn trọng nắm lấy tay bà. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc sớm đã bạc của bà. Ánh mắt ôn nhu nhìn vợ già.
Làm vợ chồng mấy chục năm, ông bà chính là có một sợi dây liên kết. Chỉ cần bà ho một cái, cả người ông đều không khỏe.
"Ông nghĩ ngơi đi. Ở đây đã có cháu và Nguyên Tử rồi."
Tuấn Khải xót xa nhìn ông ngoại.
Lúc này, ông mới đưa mắt nhìn tiểu bánh trôi bé nhỏ đang đứng cạnh Tuấn Khải.
"Tiểu Nguyên đến sao? Phĩ ngày ngày vẫn luôn nhắc cháu."
Trịnh Nghị Thiên mỉm cười.
Hạ Phĩ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Nguyên Nguyên. Ngày ngày, bà đều luôn tự nhắc nhở mình phải dành Nguyên Nguyên cho Tuấn Khải.
Không thể để Hàn Viễn quân cướp mất được.
"Cháu đến thăm bà. Ông về đi, cháu cùng Tuấn Khải ở lại."
Nguyên Nguyên gật đầu chào Trịnh Nghị Thiên, sau đó nói.
"Được rồi, có cháu và bảo bảo ở lại là ông yên tâm rồi. Ông về trước."
Trịnh Nghị Thiên thức thời rời đi.
Hạ Phĩ đã muốn tác thành cho bảo bảo và Nguyên Nguyên như vậy, ông liền cùng bà hợp tác. Dù sao đây chính là việc duy nhất mà ông có thể bù đắp cho cháu trai bảo bối.
Sau khi Trịnh Nghị Thiên rời đi, Nguyên Nguyên chậm rãi lên tiếng:
"Có vẻ ông Trịnh không được tự nhiên khi ở cùng anh."
Nghe câu này, ánh mắt Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào Hạ Phĩ. Ông bà luôn cảm thấy tội lỗi nên đối xử với anh vô cùng khách sáo.
"Ông bà không phải là ông bà ngoại ruột của tôi."
Tuấn Khải bất giác thốt lên.
Vương Nguyên trợn tròn mắt nhìn Tuấn Khải. Anh có ý gì?
"Mẹ tôi là con nuôi của ông bà. Từ nhỏ, mẹ đã được ông bà nhận nuôi. Vì vậy, tôi không có tư cách hận họ. Họ chính là người cưu mang mẹ tôi."
Tuấn Khải mông lung nhìn khóm hoa hồng trắng ở bên ngoài cửa sổ. Thật đẹp.
"À..."
Ngay lúc này, Vương Nguyên chẳng thể nói được gì nhiều hơn. Gia phả của anh, dòng tộc của anh vô cùng phức tạp. Cậu cũng chẳng muốn xen vào làm gì.
"Nguyên Tử, em thấy tôi là người thế nào?"
Anh ngay bây giờ thực rất muốn biết suy nghĩ của cậu về anh.
"Thế nào sao? Rất đáng ghét. Không phải, là vô cùng đáng ghét. Rất kiêu ngạo, lạnh lùng. Nhiều lúc còn rất tàn nhẫn."
Vương Nguyên từ từ phân tích.
Vừa nói, cậu vừa cẩn trọng quan sát khuôn mặt đã sớm biến sắc của anh.
"Nhưng sau đó lại thấy anh vô cùng đáng thương. Càng tiếp cận, tôi lại càng thấy anh thật sự rất dễ gần. Là một con người nhiệt tình. Rất hay giúp đỡ người khác. Vốn dĩ anh không độc ác, anh chỉ tạo cho mình một bộ mặt khác để che giấu đi sự yếu đuối bên trong con người anh."
Nguyên Nguyên mỉm cười. Nụ cười thực tươi.
"Em đang thương hại tôi sao? Hay là yêu tôi?"
Tuấn Khải lần đầu tiên nói ra lời mắc nôn như vậy.
"Tôi không yêu."
Vương Nguyên trực tiếp lắc đầu. Chính cậu cũng chẳng hiểu được lòng mình thì trả lời anh thế nào đây?
"Vậy là thương hại. Được thôi. Thương hại cũng được, miễn là trong tim em còn có vị trí dành cho tôi."
HẾT CHƯƠNG