Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
// TFBOYS tổ chức chương trình TFBOYS FANS' TIME nhằm kỷ niệm năm debut.
Thứ hai, ngày tháng năm .
Dưới cái bóng tối trong căn phòng rộng lớn, Tuấn Khải ảo não ngã người vào thành giường. Anh ngồi xuống sàn nhà lạnh ngắt, hai tay đặt trên đầu gồi, ánh mắt đau đớn nhìn ra bên ngoài.
Tại sao lại là cậu? Tại sao cứ phải là cậu?
Nếu như cả thế giới Quỷ biết Vương Nguyên chính là Roy Wang thì có phải bọn họ sẽ truy tìm và giết chết cậu không? Nếu như bọn họ thực sự muốn trở thành bá chủ, trở thành người thống trị thế giới Quỷ thì anh làm sao có thể bảo vệ cậu?
Anh thực sự rất sợ. Rất sợ cậu sẽ rời bỏ mình.
Cậu chính là thứ duy nhất làm anh nở nụ cười. Là trân châu quý giá nhất. Anh không thể để mất cậu. Cũng không ngu ngốc, yếu đuối như ngày trước khiến ba mẹ biến mất đi.
Nghĩ như vậy, anh kiên định đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ xa hoa.
Cốc...
"Con vào được không?"
Đứng ngoài cánh cửa gỗ rộng lớn, Tuấn Khải ảm đạm lên tiếng. Tuy ngoài mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng đâu ai biết, bàn tay anh đã đan chặt vào nhau.
"Con vào đi."
Từ bên trong, Vương Lâm cưng chiều trả lời.
Không nhanh không chậm, anh đẩy cửa đi vào.
Đối diện với anh là Vương đại tướng quân ngồi trên bàn làm việc xử lí một loạt văn kiện. Hình ảnh này khiến anh có chút xót xa.
Từ trước đến nay, tất cả mọi việc đều là ông một mình gánh vác. Ông luôn luôn bảo bọc anh trong vòng tay của mình. Luôn luôn thay anh chống cả bầu trời. Đối với ông, anh không chỉ có biết ơn, yêu thương mà còn là tình cảm của một người bạn, một người bằng hữu, một tri ân tri kỉ không thể tách rời.
Bây giờ đưa ra quyết định này, anh đã uy nghĩ rất nhiều. Dù biết như vậy là rất tàn nhẫn đối với ông, anh vẫn không còn có quyền lựa chọn khác.
Vẫn là âm thầm ở trong lòng nói với ông ba tiếng: "Con xin lỗi."
"Có chuyện gì sao? Đã muộn như vậy rồi..."
"Ông nội."
Tuấn Khải trực tiếp cắt đứt lời ông.
Không phải là lão đại, không phải là Vương đại tướng quân. Hôm nay, anh gọi ông hai tiếng 'ông nội'.
Ngạc nhiên vô độ cùng dự cảm không lành, ông ngước mặt lên. Đập vào mắt ông là đôi mắt màu nâu đầy đau thương cùng xót xa. Đứa cháu này của ông rốt cuộc là có chuyện gì đây?
"Khải Nhi, con sao vậy?"
Lo lắng, sợ hãi khiến Vương Lâm bật người dậy, đi đến trước mặt anh, cẩn trọng nhìn anh dò xét.
"Ông nội, cảm ơn."
Tuấn Khải chăm chú nhìn thẳng vào mặt ông.
Bây giờ anh mới biết, ông đã già rồi. Khuôn mặt lúc trẻ anh tuấn đã xuất hiện rất nhiều, rất nhiều nếp nhăn. Ông có lẽ đã quá yêu thương anh, yêu thương đến mức bất cứ thứ gì tốt đẹp cũng đều dành cho anh. Để rồi đau khổ ông một mình gánh chịu.
Anh thật may mắn, vô cùng may mắn. Mất đi ba mẹ, anh bù lại có ông bà yêu thương, có bạn tốt cùng em trai bên cạnh, sinh ra đã nằm trên thìa vàng. Có gì may mắn hơn thế nữa.
"Con bây giờ mới biết ơn ta sao? Đại ca à, muộn quá đó."
Vương Lâm cười ha ha, cố gắng xua tan cái không khí căng thẳng lúc nãy.
Ông rất sợ những hành động khác thường vừa rồi của anh. Ông đã rất sợ anh cũng sẽ giống như ba mẹ anh và mẹ Hoành biến mất không giấu vết. Rất sợ ngày mai sẽ không còn thấy đứa cháu bảo bối nữa.
Anh và Hoành chính là điểm yếu cũng là điều tối kỵ của ông.
"Ông nội, nếu như con yêu Vương Nguyên thì ông cảm thấy thế nào?"
Lúc hỏi câu này, Tuấn Khải nghiêm túc lạ thường. Ánh mắt anh như phát sáng. Vô cùng đẹp.
Vương Lâm ngạc nhiên, mày đẹp nhíu lại. Khi đã tiếp thu được hàm ý trong câu hỏi của cháu trai bảo bối, ông nhàn nhạt đi đến ghế sô pha đắt tiền, từ từ ngồi xuống, vòng hai tay lại, trả lời:
"Lúc sinh ra, ta đã không thể ở cạnh con, không thể nghe thấy con cất tiếng khóc chào đời, đó là bất hạnh của ta. Nhìn con thống khổ và dằn vặt trước cái chết của ba mẹ, ta vô cùng đau lòng. Ta đã tự hứa sẽ luôn mang hạnh phúc đến cho con. Ngay bây giờ, con tìm thấy hạnh phúc rồi, ta làm sao có thể cấm cản con đây?"
Nói đến đây, ánh mắt Vương Lâm cưng chiều nhìn anh. Có trời mới biết ông thương anh đến nhường nào.
"Nhưng..."
Không hiểu sao lúc này trong đáy mắt của anh lại lộ lên mấy tia áy náy.
Như hiểu ra vấn đề, Vương Lâm cười đi đến trước mặt anh, yêu thương vuốt mái tóc màu nâu đậm của anh, nói:
"Dòng tộc Vương Gia chúng ta đến nay đã tồn tại được đời rồi. Nhiêu đó đã là quá nhiều, con không cần lo lắng về chuyện này. Chỉ cần con hạnh phúc, chuyện nối dõi tông đường chẳng quan trọng nữa."
Nghe những lời ông nội nói, Tuấn Khải xúc động ôm chầm lấy ông. Thật cảm ơn.
Ông thật tốt. Có một người che chở mình như vậy thật tốt.
"Con... Con không muốn trở thành Quỷ nữa. Con muốn làm con người, muốn từ bỏ địa vị, quyền lực ở thế giới Quỷ. Con chỉ muốn làm một người bình thường, cùng ông và Nguyên Tử sống vui vẻ suốt quãng đời còn lại."
Đúng vậy, ngay bây giờ, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên. Không đấu tranh, không phiền muộn.
"Ta thực sự cũng muốn như vậy. Nhưng Thiên Vương nhất định sẽ không đồng ý."
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vương Lâm trở nên nặng nề.
Trước kia, lúc Thiên Vương đưa Tuấn Khải đi, ông đã ngăn cản quyết liệt nhưng vẫn không thể giữ anh ở lại. Khó khăn lắm ông mới có thể thuyết phục ông ấy để ông nuôi nấng Tuấn Khải.
"Con hiểu. Vì vậy ông phải giúp con. Chỉ cần ông phối hợp cùng con là được. Ngày mai, con sẽ trở về Quỷ Giới. Ngay sau đó, ông chuẩn bị một nơi ẩn nấp thật tốt, để mọi người không thể tìm thấy. Con cùng Nguyên Tử ở đó một thời gian, cho đến khi mọi chuyện êm xuôi, chúng ta liền đến Italia."
Kế hoạch này, anh đã suy nghĩ rất kĩ. Nhất định sẽ thành công thôi.
"Được, ta cùng con phối hợp."
Vương Lâm kiên định gật đầu.
Ông từ lâu đã muốn đưa Tuấn Khải thoát khỏi kiếp làm Quỷ, để cùng anh sống một cuộc sống bình thường nhưng chưa có cơ hội. Nay anh vạch ra kế hoạch như vậy liền thực hiện thật tốt.
"Cảm ơn ông."
Tuấn Khải mỉm cười, ôm chầm lấy ông nội đại nhân trước mặt.
"Ta vẫn thích con gọi ta là lão đại hơn."
"Lão đại."
/
Đứng trước dãy hành lang dài, Tuấn Khải trầm ngâm nhìn khung cảnh trước mặt. Trước đây, chính tại nơi này, anh lần đầu tiên cùng Vương Nguyên gặp mặt, chào hỏi.
Không những vậy, anh còn cố tình gây sự với cậu, cố tình chọc tức cậu. Vì cậu có nét gì đó rất giống mẹ anh.
Bây giờ, anh lại trúng lưới tình của cậu, muốn cùng cậu bắt đầu một cuộc sống mới. Cậu sẽ đồng ý không?
"Có chuyện gì sao?"
Không biết từ lúc nào, tiểu bánh trôi đã đứng phía sau lưng anh.
Nhìn bộ dạng suy từ của anh, tâm cậu vô thức trở nên lo lắng. Anh rất ít khi có hành động cùng cữ chỉ như vậy.
Anh tuy cao ngạo, kiệm lời nhưng cũng không rơi vào trạng thái đóng băng đó.
Nghe tiếng cậu, anh từ từ quay người lại, mặt đối mặt cùng cậu, ôn nhu nói:
"Nguyên Tử, em có tin anh không?"
Một câu không đầu không đuôi như vậy càng khiến Vương Nguyên lo lắng vạn phần.
Nhất định đã có chuyện gì đó không hay xảy ra. Anh như vậy khiến cậu vô cùng sợ.
"Anh đang nói gì vậy?"
"Em chỉ cần trả lời có hoặc không mà thôi."
Tuấn Khải kích động bước đến gần Vương Nguyên hơn, anh dùng hai tay nắm lấy bả vai cậu.
"Có, sẽ có."
Vương Nguyên liên tiếp gật đầu.
Chỉ cần là anh, cậu sẽ tin tưởng. Chỉ cần là anh, cho dù không muốn tin cậu cũng phải tin.
"Tốt, vậy cùng anh rơi khỏi đây. Có được không?"
Là lo lắng sao? Là hoảng sợ sao?
Một người như anh lại có thể nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng như vậy. Một người như anh lại có thể vì cậu mà kích động như vậy. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra.
"Có thể nói cho tôi biết có chuyện gì không?"
Cái cảm giác cái gì cũng không biết, cái gì cũng phụ thuộc vào anh khiến cậu vô cùng khó chịu.
"Bây giờ không tiện. Cùng anh rời đi, mọi thứ sẽ là của em."
"Hừ, anh nghĩ tôi cần tài sản của anh sao? Anh nghĩ tôi là người như vậy à?"
Có lẽ cậu đã rất cảm động khi nghe những lời nói trước đó của anh. Nhưng khi nghe anh nói cậu đi với anh sẽ có mọi thứ, máu nóng trong người dâng lên.
Cậu không cần tiền bạc, không cần địa vị. Vì sao phải hạ thấp lòng tự trọng của cậu như vậy?
"Mọi thứ mà anh nói chính là con người anh, là trái tim anh. Em không cần phải nghĩ xa như vậy."
Tuấn Khải cười lớn, anh đưa tay ôm cậu vào lòng. Để cậu nghe tiếng con tim anh loạn nhịp, để cậu có thể biết những lời anh nói đều là thật lòng.
"Quãng đời còn lại, anh nhất định dùng để bảo hộ em thật tốt. Nguyên Tử của anh."
Tuấn Khải thì thầm vào tai cậu.
Nghe những lời này, má bầu bĩnh của cậu bất giác đỏ lên.
Nếu như những lời anh nói là thực, cậu liền cùng anh rời đi. Cùng anh sống một cuộc sống bình thường nhất.
"Được, chúng ta cùng đi."
Vương Nguyên mỉm cười nhìn người bảo hộ to lớn trước mặt.
"Cảm ơn, thật cảm ơn."
HẾT CHƯƠNG
Vài lời nhảm của N.D
- Cần lắm một lời nhận xét của đọc giả thân yêu.
- Cho tới thời điểm này, các bạn có ý kiện gì không nè?
N.D cũng muốn hỏi một chuyện:
Nếu là vì Vương Nguyên mà Tuấn Khải trở nên vô cùng độc ác, vô cùng ma quỷ thì các bạn có đồng ý không? Tuấn Khải đến lúc đó sẽ rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ ý.
Các bạn muốn giữ hình tượng Tuấn Khải kiêu ngạo, lãnh đạm hay một Tuấn Khải vô cảm, độc ác nè?
Các bạn cho N.D ý kiến nhé! Vì N.D không muốn Tuấn Khải bảo bảo bị mất đi hình tượng đẹp hiện tại á. Với lại N.D cũng sợ các bạn sẽ không thích ứng nổi và sẽ sợ con người độc ác của Tuấn Khải.
Cho N.D xin lời bình luận của các bạn nhé! ^^