Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
// ra mắt MV ca khúc "Love with you".
Thứ , ngày tháng năm
Dưới cái bóng tối mờ mịt, bóng dáng to lớn của người đàn ông như càng tô đậm màn đêm lạnh lẽo. Ông ta vòng hai tay lại, đôi mắt sâu vun vút chăm chú nhìn hai chàng trai trẻ thông qua màn hình phẳng.
"Thiên Vương, người đang suy tính điều gì?"
Bên cạnh ông, Jane ái ngại nhìn vào màn hình trên tường.Trong đó chính là hình ảnh Tuấn Khải được Thiên Tỉ cõng đi khỏi Lãnh Giới.
Thiên tỉ cứ như vậy đi mà không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều đã bị người khác nắm bắt.
Nghe câu hỏi của Jane, Thiên Vương vẫn trầm mặc. Ông không rời mắt khỏi màn hình cho dù là nửa giây. Thực ra, ông chính là muốn biết người kia của Tuấn Khải là ai.
Ai mà có thể khiến anh ý loạn tình mê như vậy, khiến anh thậm chí muốn vứt bỏ cả vương quyền nơi đây.
Thật khâm phục.
"Người cứ như vậy để Jackson đưa Bảo Vương đi sao?"
Càng ngày, Jane càng không hiểu Thiên Vương đang nghỉ gì. Vừa mới một giây trước, ông ấy muốn giữ Karry ở lại, muốn hút hết sinh lực của anh chỉ để giữ lấy anh.
Nhưng bây giờ, ông lại để anh đi. Như vậy không phải rất mâu thuẫn sao?
"Cứ để Karry đi. Ta rất muốn biết ai có thể chinh phục được trái tim của đứa trẻ này."
Cười. Thiên Vương đang cười. Nụ cười này không phải do luyện tập mà chính là nụ cười thực sự. Là dành cho Tuấn Khải sao?
"Ý ngài là..."
"Ta muốn đến trần gian."
Thiên Vương rời mắt khỏi màn hình, kiên định nhìn Jane.
Còn Jane, ông trợn tròn mắt nhìn người quyền lực trước mặt.
Thực sự thì từ lúc trở thành Thiên Vương Evil cho đến bây giờ, ông chẳng bao giờ bước chân đến trần gian. Thậm chí, khi nhắc đến trần gian, ông còn có chút gì đó khó chịu nữa.
Vậy mà vì một Bảo Vương nghịch ngợm, ông lại phá vỡ cái nguyên tắc đó. Có phải hay không ông đã quá yêu thương Tuấn Khải?
"Người muốn làm gì?"
Jane lắc đầu. Suy nghĩ của đấng tối cao, ông không nắm bắt nổi.
"Ta sẽ theo Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải về trần gian. Nhất định Tuấn Khải sẽ đến gặp người kia. Lúc đó, ta nhất định xem xem tên nhóc đó người như thế nào?"
"Thuộc hạ hiểu."
Jane gật đầu. thì ra là như vậy. Ông ấy muốn gặp Vương Nguyên.
"Thuộc hạ chắc chắn khi gặp nhóc con kia người sẽ rất thích. Tiểu bánh trôi đó rất đáng yêu, cũng rất cá tính."
Jane vuốt vuốt cằm, đánh giá Vương Nguyên.
Lúc trước, ông được lệnh của Thiên Vương âm thầm đi theo sau bảo vệ Tuấn Khải. Nhừng gì Khải làm, những gì Khải nói ông đều biết tất.
Lúc Tuấn Khải gặp Vương Nguyên và vô cớ gây sự với cậu, ông đã chắc chắn anh có cảm tình với cậu nhóc đó.
Nhìn cái cách Tuấn Khải gây chú ý một cách vụng về, cái cách anh chọc ghẹo cậu vô cùng đáng yêu. Chỉ những điều đó thôi ông đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Và ông biết chắc anh cũng hạnh phúc khi ở bên cạnh bánh trôi nhỏ là cậu.
"Thật sao? Ta thực nôn nóng."
Vương Lâm cũng đã từng nói như vậy. Mấy ngày trước, khi Vương Lâm đến đây, ông ấy cũng đã nói Vương Nguyên đặc biệt cá tính. Tuấn Khải cũng vì vậy mà bị cậu chỉnh từ lần này đến lần khác.
Xem ra cậu nhóc ấy thực sự rất đặc biệt.
"Vậy thuộc hạ cùng người đi."
"Được."
/
"Này, anh lại ngủ rồi."
"Mau tỉnh."
"Vương Tuấn Khải."
Trong cơn mơ màng, Tuấn Khải nhíu chặt mày vì bị làm phiền. Rất muốn mở mắt ra nhưng mí mắt cứ nặng trĩu. Mà bên tai, giọng nói ấy vẫn không ngừng vang lên.
Giọng nói này khiến anh nhớ mãi không thôi. Anh biết cậu đang ngồi cạnh anh, đang vừa khóc vừa vận dụng ngôn ngữ eo hẹp của mình để mắng chửi anh.
Anh biết mà. Nhưng anh không tức giận. Anh chỉ cảm thấy mình thật bất lực. Tại sao nghe cậu gọi, nghe cậu nói nhưng vẫn không thể mở mắt ra rồi ôm chầm lấy cậu?
Rất may sau đó, phép màu đã xuất hiện, anh từ từ mở mắt ra. Đôi mắt sâu vun vút chạm vào mắt nâu đọng nước của cậu.
Khuôn mặt này, ánh mắt này, cái miệng này thật khiến anh nhớ nhung. Đã hai ngày anh không nhìn thấy cậu, có trời mới biết anh đã buồn đến mức nào.
"Anh tỉnh rồi sao?"
Vương Nguyên như vẫn chưa tin vào mắt mình. Cậu dụi dụi mắt, một lần lại một lần nhìn thân ảnh trên giường bệnh trắng muốt.
"Ngốc, anh không tỉnh em liền khóc đến lúc nào anh tỉnh sao?"
Tuấn Khải cười. Anh kéo cậu lại, đặt đầu cậu trên khuôn ngực rắn chắc của anh. Vòng tay ôm lấy cậu, anh từ từ cảm nhận hơi ấm của tiểu thiên thần này mang lại.
Mà cậu khi nằm trong lòng ngực anh, nghe nhịp tim anh liền cảm thấy an tâm lạ thường. Anh đã trở về. Thực sự anh đã trở về.
Cái lúc nhìn thấy Thiên Tỉ cõng anh trên lưng, cậu đã rất hoảng sợ. Rất muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì.
Anh mạnh mẽ như vậy lại nằm trên giường bệnh hai ngày, cả người đều dính đầy máu, ai lại không lo.
Vương Lâm nhìn thấy cảnh này nhịn không được liền ngất đi. Đến bây giờ vẫn đang ở trong phòng bệnh bên cạnh kia.
"Anh nhớ em."
Tuấn Khải đột nhiên thốt lên.
Nhưng lần này, Vương Nguyên không ngạc nhiên cũng không vùng vẫy thoát khỏi anh. Cậu chỉ mỉm cười hạnh phúc, nói:
"Em cũng vậy."
Qua hai ngày không thấy anh, cậu đã nhận ra trái tim bị lỗi nhịp. Là vì anh.
Từ giờ trở đi, cậu không chối bỏ nữa. Cậu chỉ muốn thành thật với chính mình. Chỉ muốn cùng anh sống tiếp quãng đời còn lại. Bất kể có là chuyện gì, cậu đều cùng anh vượt qua.
"Thiên Vương, người thấy đó, Tuấn Khải yêu thương cậu nhóc kia biết bao."
Ở ngoài cửa phòng bênh, Jane đau lòng nhìn Tuấn Khải cùng Vương Nguyên. Hai đứa nó yêu thương nhau như vậy, tại sao cứ phải bị chia cách?
Nhìn qua Thiên Vương, ông ấy cứ im lặng như vậy. Trong mắt phủ một tầng sương mù. Ngay lúc này, thật khó để đoán ra suy nghĩ của ông.
"Jane, ta làm như thế này là đúng hay sai?"
Ông trầm mặc quay người đi.
Ông không muốn nhìn thấy hình ảnh này. Càng không muốn nhìn thấy Tuấn Khải vì người kia mà trở nên như vậy.
Trước kia, ông luôn luôn nghĩ răng Tuấn Khải lớn lên sẽ giúp ông đi tìm con trai, sẽ cùng con trai ông hóa giải lời nguyền. Vậy mà lúc này, anh đã ở bên cạnh người khác. Vậy con trai ông thì sao?
Đứa trẻ tội nghiệp Yuan kia thì sao? Ai sẽ giúp nó đây.
Không được, ông nhất định không để họ ở cạnh nhau, ông nhất định phải đưa Tuấn Khải trở về. Không biết bằng cách gì, nhất định phải khiến Tuấn Khải yêu con trai ông, để con trai ông có thể bình an trở về. Đó là nghĩa vụ.
Nghĩ là làm, ông quay sang Jane, âm trầm nói;
"Cùng ta trở về Qủy Giới, đã đến lúc bắt đầu rồi."
"Bắt đầu gì?"
Jane nhíu mày, nghi hoặc nhìn Thiên Vương.
Không lẽ chính là kế hoạch đó. Rằng ông ấy sắp đưa Tuấn Khải trở về Qủy Giới. Sau đó đào tạo anh, tẩy não anh để anh hoàn toàn thuộc về ông. Và rồi ông lợi dụng anh để tìm lại con trai.
Không thể nào. Tuấn Khải không nên bị kéo vào cuộc chơi này. Thằng bé vô tội.
"Thiên Vương, người đừng làm vậy."
Jane liên tục lắc đầu.
Số phận của đứa trẻ này rồi sẽ như thế nào đây. Ông không đoán trước được.
"Phải chọn lựa giữa Tuấn Khải và Yuan, ta rất đau lòng. Nhưng ta không có con đường khác. Người phải hiểu cho ta."
Thiên Vương đau đớn nhìn hình ảnh hai đứa trẻ kia ở trong phòng bệnh.
Ông biết làm như vậy là rất độc ác. Nhưng vì Yuan con trai ông, có độc ác mấy ông cũng chịu. Chỉ cần cậu nhóc sống hạnh phúc, bị đày xuống địa ngục ông cũng không một lời biện mình.
"Nhưng, Thiên Vương..."
"Ngươi theo ta đã mấy chục năm, ngươi phải hiểu rõ ta hơn hết. Tất cả những gì ta làm, ta đều đã xem xét kĩ càng. Ngươi cũng không có quyền chối bỏ."
Nói xong, Thiên Vương lạnh lùng xoay người rời đi.
Từng bước, từng bước chân của ông khiến Jane như rơi xuống địa ngục. Trò chơi này cuối cùng cũng đã bắt đầu. Ngay bây giờ, ông chỉ có thể nói:
"Xin lỗi con, Tuấn Khải."
HẾT CHƯƠNG