Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- // Tham dự YinYueTai Vchart Awards lần thứ và giành được giải thưởng Nghệ sĩ yêu thích (Đại lục) và Nghệ sĩ nổi tiếng nhất-Most Popular Artist (Live).
Thứ , ngày tháng năm .
Bị Vương Nguyên lôi xềnh xệch ra ngoài,Tuấn Khải hơi nhíu mày lại.Ánh mắt vẫn hăm chú nhìn bóng lưng Nguyên Nguyên.Mãi không thấy Nguyên Nguyên đề cập đến việc gì,Tuấn Khải đành lên tiếng:
"Này...Kéo tôi ra đây để đứng nhìn cậu à???"
Nguyên Nguyên quay người lại,ánh mắt đăm chiêu nhìn Khải,suy nghĩ gì đó rồi hỏi:
"Mục đích của anh là gì???"
Nghe câu hỏi của Nguyên Nguyên,Khải suýt nữa té xỉu.Đến nhà bạn học không phải để chơi,thăm hỏi thì còn làm gì nữa nhỉ???
Tuấn Khải nhíu mày,khó chịu nói:
"Tôi giống người xấu lắm sao???Đến nhà bạn chơi cũng cần mục đích à???"
Là Vương Nguyên quá đa nghi hay là anh giống một tên côn đồ,một tên đầu đường xó chợ nhỉ???
"Cậu không giống người xấu.Chỉ là một đại thiếu gia cao quý như cậu mà đến nhà tôi thì tôi cũng nên nghi ngờ chứ nhỉ!!!"
Vương Nguyên không kiêng nể,thẳng thường đối đáp với anh.Ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng,đẹp đến lạ thường.
Vương Tuấn Khải nhếch mép.Anh tiến từng bước gần đến bên cậu.Anh càng bước,cậu càng lùi cho đến khi,cậu bị dồn vào chân tường.Vương Nguyên định chạy qua một bên thì bị Tuấn Khải dùng cánh tay chắn lại.
Tuấn Khải cúi mặt xuống,ghé sát vào mặt Nguyên Nguyên.Chỉ còn khoảng cm nữa là mắt chạm mắt,môi chạm môi.Tư thế đứng của hai người thực mờ ám nha.
"Cậu không có quyền nghi ngờ tôi.Nếu không...Hậu quả cậu tự gánh."
Tuấn Khải thì thầm.Hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt cậu.Anh chính là đang cảnh cáo cậu.Thuận anh thì sống nghịch anh thì chết.
Vương Nguyễn e ngại tránh né anh.Cậu quay phắt mặt qua một bên.Không dám nhìn thẳng vào anh.Những lời anh nói được thì tất nhiên anh làm được.Anh có quyền,có tiền,cái mạng này của cậu chẳng là gì cả.Tốt nhất,cậu nên không có chút quan hệ với anh thì tốt hơn.
Tuấn Khải nhìn biểu hiện của Vương Nguyên,hài lòng buông cậu ra.Anh lạnh lùng xoay người bước vào trong.Nguyên Nguyên nhìn theo bóng dáng anh,khẽ rùng mình.
Bữa tối trôi qua một cách nhanh chóng.Vương hào và Hoàng Vỹ Phương không ngừng khua chân múa tay để nịnh nọt Khải.Họ nói hết cái này đến cái nọ chỉ để lấy lòng anh,khiến anh vui vẻ.
Còn Vương Nguyên,cậu khó chịu ngồi bên cạnh anh.Không thèm nhìn lấy anh cho dù là một cái.Chỉ cắm cúi ăn phần cơm của mình rồi đứng dậy,bước về phòng.
Cạch...
Nghe tiếng mở cửa,Vương Nguyên ngồi trên ghế lớn,xoay người lại.Nhìn thấy Tuấn Khải đang ung dung bước vào,Vương Nguyên khó chịu nhíu mày đẹp lại,nhìn anh như người ngoài hành tinh rồi nói:
"Nè...Cậu không biết lịch sự là gì à???"
"Đối với những kẻ như cậu.Tôi không cần phải lịch sự."
Tuấn Khải nhìn Nguyên Nguyên,nói như không.
Vương Nguyên tức đến nghẹn họng.Cậu không nói thêm gì.Chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống,tiếp túc dúi mắt vào một đống sách.
Tuấn Khải nghạo nghễ đi đến giường Nguyên Nguyên,nhàn nhạt ngồi xuống rồi nhìn một lượt căn phòng,nói:
"Thiết kế cũng không tệ."
"Gì???"
Nguyên Nguyên không hiểu những gì Tuấn Khải nói,liền ngước mắt lên,nhìn anh hỏi.
"Cậu đừng có vô phép vô tắc như vậy.Nếu tôi không lầm thì cậu nhỏ hơn tôi tuổi đấy."
Tuấn Khải nhếch mép,nhìn Nguyên Nguyên cười như không.
"Ý cậu nói,tôi phải kêu cậu bằng anh ư???"
"Đúng."
"Hahahaha...Anh ảo tưởng đấy à."
Vương Nguyên cười lớn.Cứ như cậu nghe một câu chuyện gì đó thật hài hước vậy.
"Cậu...Hừ...Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.Nếu không...Sự nghiệp của ba cậu sẽ...Bùm..."
Tuấn Khải tự nói,tự lòng tiếng.Miệng anh tuy đang cười nhưng lại khiến Nguyên Nguyên sợ hãi đến phát run.Đây chẳng phải là lời đe dọa sao???
"Tôi về trước.Hẹn mai gặp lại."
Tuấn Khải nháy mắt một cái rồi mất tăm sau cánh cửa trắng toát.
Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh.Cá nháy mắt của anh khiến cậu đơ lại vài giây.Anh thật đẹp.Điều đó,cậu không phủ nhận.Nhưng cái tính cách công tử của anh khiến cậu không ưng ý chút nào.
Nếu tính tình của anh cũng giống như Thiên Tỷ thì cậu nhất định sẽ không ghét anh như bây giờ mà còn có thể,anh sẽ trở thành bạn của cậu ấy chứ.
Dẹp tan những dòng suy nghĩ ấy qua một bên,Nguyên Nguyên tiếp tục chú tâm vào quyển sách luật trên bàn.
Két...
Con xe BMW dừng lại trước cổng biệt thự Vương Gia.Tuấn Khải uể oải bước từ trên xe xuống rồi đi thẳng vào nhà.Vừa thấy anh,quản gia Trần vội vàng hét lớn lên.
"Ồ...Anh bạn,nhà đang có ám khi,đừng đến đây...Mau mau đi chỗ khác."
Vừa nói,ông vừa nháy mắt với Tuấn Khải.Ý ông bảo là trong biệt thự,lão đại Vương Lâm đang rất tức giận,muốn anh rời khỏi đây để lánh nạn.
Nhận được tín hiệu không mấy an toàn từ quản gia Trần,Tuấn Khải vội vàng lui ra sau.Toan bước ra khỏi đại sảnh thì bị tiếng nói đầy uy nghiêm của Vương Lâm làm cho lạnh người.
"strong's...Cháu trễ 's...Có gì giải thích không???"
"Hyhyhy...Lão đại,cháu hôm nay rất mệt.Thật không thích hợp để nói chuyện."
Tuấn Khải mỉm cười rồi nhanh bước đi nhưng làm sao nhanh bằng Vương Lâm.Ông hét lớn,trừng mắt nhìn anh.
"Đứng lại cho ta."
Tuấn Khải xoay lưng lại,đi đến trước mặt Vương Lâm,nói lý lẽ.
"Cháu đã tuổi rồi.Hơn nữa,cháu lại là con trai.Đi chơi về khuya có gì là sai chứ.Ông đừng quản cháu chặt như vậy, thực rất khó chịu. "
Nghe những lời Tuấn Khải nói,Vương Lâm tức giận nhíu mày lại.Ông chỉ là muốn tốt cho anh thôi.Từ nhỏ đến lớn,nhờ sự dạy dỗ nghiêm túc của ông mà anh mới ngoan ngoãn như bây giờ.Ông không thể để anh trở thành một đại thiếu,suốt ngày chỉ biết ra lệnh cho người khác.
"Vương Tuấn Khải....Từ khi nào cháu lại dám cãi lại lời ta hả."
Vương Lâm không kìm nén được phẫn nộ,hét lớn.Hai mắt ông đỏ ngàu,bàn tay run run nắm chặt lấy cây gậy chống đỡ.
"Tất cả là do ông cấm đoán cháu.Không cho cháu tự do."
Tuấn Khải nghiễn răng,trả lời như không.
"Hỗn xược...Hôm nay ta không dạy cháu thật tốt thì ta không phải là Vương Lâm."
Nói xong,ông quay sang quản gia Trần,tức giận quát lớn.
"Trần Tùy...Mau đi lấy cho ta cây roi mây."
Nghe đến hai chữ "roi mây",mặt Tuấn Khải và quản gia Trần biến sắc.Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào mặt của Vương Lâm.Ông cũng đưa mắt nhìn Tuấn Khải.Trong mắt ông có một chút phẫn nộ,một chút tức giận,một chút chua xót và cả một chút yêu thương,cưng chiều.
"Thưa chủ tịch...Ngài nên bình tĩnh lại.Đừng nên động tay động chân.Dù sao,đây cũng là lần đầu tiên thiếu gia phạm lỗi.Ngài nên bỏ qua cho cậu ấy thì hơn."
Quản gia Trần cung kính đưa ra lời khuyên.Từ nhỏ,ông và Vương Lâm một tay nuôi lớn Tuấn Khải,tính cách của đứa trẻ này như thế nào làm sao ông có thể không biết chứ.
Tuấn Khải đúng là lạnh lùng,kiêu ngạo và hóng hách thật nhưng con người anh rất tốt.Rất thương người.Chưa bao giờ,anh nặng lời với một đứa trẻ hay người gia ở ngoài đường.Người khác gặp khó khăn,anh bất chất nguy hiểm,ngay lập tức ra tay cứu giúp.
Còn nhớ năm trước,anh vì cứu một đứa trẻ mà bị thương,nằm hôn mê bất tỉnh đến tuần,khiến ông và ông nội anh lo lắng đến mất ăn mắt ngủ.Anh nhân hậu như vậy,thương người như vậy thì chỉ có ông,Vương Lâm và gia đình Dịch Gia biết thôi.
Người ngoài nhìn vào đều cứ nghĩ,anh ham chơi,công tử,hóng hách,mắc dịch.Nhưng họ đã sai.Anh chỉ tỏ ra thái độ vô phép vô tắc với lũ giáo viên và bọn học sinh mà thôi.Người ngoài chưa hiểu hết anh thì đừng nên kết luận anh.
Lời quản gia Trần vừa nói ra thì ngay lập tức,Vương Lâm vội vàng bác bỏ.
"Nếu lần nay,ta không dạy dỗ Tiểu Khải thì nhất định,thằng bé sẽ trở nên rất vô lại."
Dòng tộc Vương Gia luôn luôn đề cao giáo dục.Vì vậy nên con cháu Vương gia không ai không thành tài.Người thì là CEO,người là kĩ sư,cảnh sát...vv...v..v..Tuấn Khải cũng không ngoại lệ.Anh chính là một bác sĩ cực kỳ tài năng.
Thương thì thương nhưng đánh là vẫn phải đánh. Ông không muốn cháu bảo bối của mình lại trở thành một tên vô lại.
"Nhưng..."
Quản gia Trần chưa nói hết câu thì liền bị Tuấn Khải cướp lời:
"Chú Trần...Không cần nói nữa.Tùy ông nội quyết định."
Nghe được câu nói đầy thách thức của Tuấn Khải, Vương lão gia càng thêm tức giận hơn. Đứa cháu này dám thách thức ông, thật chán sống mà.
"Được...Hôm nay,ta nhất định dạy dỗ con thật tốt."
Bốp...
Lời nói vừa dứt thì ngay lập tức,tiếng đánh chói tai vang lên.Không gian yên tĩnh sớm đã bị phá hủy.
Tuấn Khải chỉ cắn răng chịu đựng những đòn roi của Vương lâm.Anh nhắm mắt lại,cảm nhận cái rát lên đến tận xương.Bàn tay anh nắm chặt làm cho móng tay đâm vào da thịt.múa tươi túa ra.
Vương Lâm đau đớn nhìn cháu trai bảo bối,vội vàng vứt roi mây đang cầm trên tay sang một bên,chạy đến bên cạnh anh,lo lắng hỏi gấp:
"Tiểu Khải...Ta xin lỗi...Cháu có sao không???Có đau không???Ta xin lỗi,là ta nóng nảy."
Quản gia Trần ở bên cạnh cũng cảm thấy rất bình thường.Duy chỉ có những người hầu đang đứng trong đại sảnh,thấy cảnh này thì hơi ngạc nhiên.
Vương lâm từ trước đến nay tàn nhân,không biết xin lỗi người khác.Nay lại vì một đứa cháu mà liên tục nói xin lỗi,quả thật là chuyện lạ hiếm thấy a.
Tuấn Khải không phản ứng.Chỉ lặng lẽ cúi đầu một cái rồi bước thẳng lên phòng.
Thấy bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa,Vương Lâm đau đớn cùng Trần Tùy rời đi.
Tuấn Khải mệt mỏi ngân mình trong dòng nước lạnh.Bàn tay đau rát.Hai chân bị đánh cho thâm tím lại.Thật sự rất đau.
Anh biết ông nội thương anh nhưng cũng không khỏi cảm thấy chặn lòng.Từ nhỏ đến lớn,một cái luật lệ của ông nội,anh cũng chưa hề phạm phải.Lần này là lần đầu tiên,ông nội lại phản ứng như vậy,thật khiến anh đau lòng.
Vứt những dòng suy nghĩ ấy qua một bên,Tuấn Khải lấy khăn tắm,che đi phần thân dưới rồi bước ra ngoài.
Anh bước đến bàn làm việc,chăm chú mở laptop rồi bắt đầu công việc.
Những khi anh buồn thì công việc chính là công cụ giải sầu.
Anh thân là một bác sĩ,đậu ngành Y loại tốt,không thể cầm lấy cái bằng rồi về chưng bày ở nhà.
Lý do thứ nhất thúc đẩy anh trở thành bác sĩ đó chính là vì ba mẹ.Anh chứng kiến ba mẹ ra đi mà không thể làm gì.Điều đó khiến anh cảm thấy mình thật vô ụng.Anh hận chính mình,không thể làm gì để cứu họ.
Lý do thứ hai có lẽ chính là vì ông nội.Ông là người thân duy nhất của anh.Vì ông,anh có thể chết.Ông còn thương anh hơn cả chính bản thân ông.Vì vậy,anh muốn ông mãi mãi ở bên cạnh anh.Anh nhất định sẽ cố gắng tìm kiếm hàng ngàn phương pháp để giữ ông mãi bên mình.
HẾT CHƯƠNG