“Kim...Kim Thuần Hy....” Tôi ngã....
Quỷ mới tin! Không, quỷ cũng không tin được.
Cái đồ rác rưởi không biết nhục này, lên đến Cao trung rồi mà vẫn không hối cải, mới an phận được vài ngày đã gây sóng gió rồi >
“Cái đồ mồm thối chết tiệt kia cút xa ra! >_
Đáng ghét, Kim Thuần Hy quý giá số một, chính trực số một trong lòng tôi, mà dám bôi xấu...... rõ ràng là chán cơm thèm đất mà!!!
“Cậu cút ra khỏi đây cho tôi, tôi nhìn thấy cậu là không ăn nổi cơm! Ị Ị”
Tôi đập tay xuống bàn đánh rầm một cái, tức giận đùng đùng nhảy ra khỏi ghế, túm lấy tên Phác Trân Hiền đáng ghét kinh khủng kia lôi xềnh xệch ra khi phòng ăn...
“Kìa! Người kia có phải Quách Tiễn Ni lớp E năm thứ không? Quả đúng là hung hăng dữ tợn ý như lời đồn....”
“Có phải cô ta ghen tị vì người ta đẹp hơn không?”
“Oi dào ơi ~! Cái loại đại ác nữ chưa gì đã nôi điên lên, thế mới thây Kim Thuần Hy thật là đáng thương.... ... ”
"Xúy xúy xúy....... , thật không hiểu hoàng tò Kim Thuần Hy, thần tượng của chúng ta sao lại thích cô ta được? Chắc chắn là cũng bị uy hiếp dưới móng vuốt dữ tợn của cô ta roi....
Ôi trời ~! Tôi biên thành đại ác nữ từ khi nào vậy? Lại còn dữ tợn hung hãn nữa. Trời ơi, rốt cuộc tên khốn khiếp đáng chém hàng vạn đao nào đã tung ra lời đồn đó? Những chuyện trước đây chưa hề có, sao cô ta vừa trở về đã làm rối loạn hết lên! Ị Ị Đáng ghét! Đáng ghét!!! Đáng ghét.... .... Ị!!!!
“Tiễn Ni, em đang làm gì vậy? Buông cô ta ra....”
Cái tên Kim Thuần Hy đáng ghét, không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, mà lại đúng lúc tôi kéo lê cái con bé Phác Trân Hiền đang khóc sụt sùi này đi mới chết chứ.
Sao? Chắc anh muốn làm anh hung cứu mỹ nhân ư? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Phác Trân Hiền nói thật? Anh và cô ta.... .... anh và cô ta thực sự có điều gì mờ ám??? Sao thế được, sao thế được??? Giả, giả, giả... .tất cả đều là giả!!!
“Thuần Hy....”Phác Trân Hiền lúc này đang dùng ánh mắt vô cùng đáng thương, ánh mắt lung tròng - tuyệt chiêu giết người - nhắm trúng vào Thuần Hy.
Tôi muốn chết quá....
“ừ”
Trời ơi ~! Kim Thuần Hy lại ừ với cô ta?! Kim Thuần Hy lại ừ với cô ta một tiếng??? Kim Thuần Hy ừ với cô ta.
Bọn họ.... ... bọn họ.... .... bọn họ thì ra là có quen nhau thật??? Tôi muốn điên.... ...... ...... tôi muốn điên......
“Thuần Hy, hai người quen nhau rồi à?”
“ừ” Anh “ừ” một tiếng, cùng lúc đưa tay ra gỡ tay tôi ra khỏi Phác Trân Hiền.
TÔI thật muôn điên len đay...
Mà Phác Trân Hiền cũng nhân cơ hội này chạy mất.
Lúc chạy đi, hình như.... ..... hình như còn quay lại nở một nụ cười vô cùng mờ ám với Thuần Hy.
“Thuần Hy ~! Tại sao anh lại giúp cô ta? Anh có biết không? Anh có biết là lúc nãy cô ta dám nói anh....”
“ngốc! Anh đang giúp em!” Anh cắt ngang
“Không hiểu” >
“Được rồi, chúng ta ăn cơm đi!” Thuần Hy vừa nói ra nắm tay tôi kéo vào nhà ăn.
Trên bàn đầy ắp những món ăn thơm phức anh vừa mua về, nhưng giờ tôi lại như mắc chứng bệnh chán ăn, không muốn ăn tí nào...
“Thuần Hy, sao anh lại quen cô ta? Quen từ lúc nào vậy? Tại sao em không biết?” Tôi ra ngồi xuống ghế, đã tra hỏi anh như bắn súng liên thanh.... ...... ...... ...... ...... ...
Tại sao anh lại im lặng? Lẽ nào, lẽ nào.... ...
Không được, tôi nhất định phải hỏi cho rõ!
“Có phải anh và cô ta quen nhau hồi mùa thu năm ngoái?”
“ừ”Có phải anh chủ động đến trường tìm cô ta?"
“ừ”
“Anh đề nghị hẹn hò với cô ta?”
“Không thể! Em nói bậy gì thế? Bọn anh gặp nhau tổng cộng có một lần, nói cho cùng cũng không thể gọi là quen được.”
“Thật không? Vậy tại sao anh phải gập cô ta chứ?” Tôi vẫn thấp thỏm không yên....
“Không phải anh muốn gặp, mà là bố bắt anh đi gặp. Bố cô ta năm ngoái được bầu làm Hội trưởng Hội giáo dục. Đơn thuần chỉ là chuyện bố anh, không liên quan đến anh.”
Tôi ngốc quá, tôi biết ngay Thuần Hy không thể là loại người như vậy mà....
Đáng ghét! Phác Trân Hiền đáng ghét!!! Đồ con gái khủng bố, mới hai năm không gặp mà nói dối cứ như nói thật....... Đúng là càng ngày càng kinh khủng.... ......
“Anh thật sự không nói dối em đấy chứ? Thuần Hy? Anh có biết không con bé Phác Trân Hiền đó rất kinh khủng, lúc nãy cô ta còn bảo anh.... ..... ”
“Em không tin anh?” Anh cắt ngang lời tôi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo hắn.
“Hả ~?” anh sao vậy, giận rồi ư? Anh phải biết là tôi luôn tin tưởng anh chứ, trước kia cũng vì quá tin anh nên mới bị anh đùa giỡn đến mấy lần như con ngốc ấy.
“Tóm lại, em bắt buộc phải tín anh. Dù người khác nói gì em cũng phải tin anh, sau này cho dù anh có làm gì đi nữa thì em cũng phải tin anh, anh chỉ cần em tin là đủ.... ........ ”
A_A Không hiểu cho lắm.... ..... Sao anh thoắt nhiên lại nói một câu dài như vậy, mà cứ chen vào mãi cái từ “tin”, chẳng nhẽ buổi sáng anh học môn Triết học?
Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi vẫn gật đầu với anh
Thuần Hy, em sẽ tin anh! Nhất định sẽ tin! B
“Ngóc, thức ăn nguội lạnh hét ròi. An nhanh đi! ỉ!”
“Vâng” tôi bắt đầu tiến công càn quét sạch sẽ các món trên bàn.
Món ăn Thuần Hy mua về rất ngon, là cực phẩm của nhân gian mà ~ nguội rồi mà vẫn ngon như thế, he he.