Cả buổi chiều tôi chẳng có tinh thần học hành gì cả, đến cả trò chơi hay nhất ở điện thoại di động cũng không thể cứu vãn tam trạng sa sút vì bị tồn thương của tôi. Khi tiếng chuông tan học vang lên, cổ tôi cuối cùng cũng không đỡ được sức nặng của cái đầu, tôi bò mọp ra trên bàn, không nhúc nhích.
“Tiễn Ni, sao cậu mất tinh thần vậy?” Giai Liên hỏi với vẻ quan tâm.
“Hôm nay bạn ấy biết được một sự thật, nên mới đau khổ thế đấy”. Phác Trân Hiền đột ngột thò cổ từ bàn trên xuống, nói chen vào.
“Sự thật?” Giai Liên tò mò hỏi.
“Cái đồ mồm thối câm miệng lại! Giai Liên, cậu đừng nghe cô ta nói nhảm!” tôi khổ sở thế này đều do mọi điều chết tietj mà cô ta nói ra. Nếu lúc ấy tôi đầy cô tar a, nhét ngay giẻ vào mồm cô ta thì đâu đến nỗi...
“Tiễn Ni, sao cậu lại giận dữ như thế? Con gái mà giận dữ thì nhanh già lắm đó ~, cậu không sợ sẽ biến thành bà già xấu xí rồi Thuần Hy sẽ không thèm đếm xỉa đến cậu nữa hay sao?”
“Không cần cậu lo!” Dám nhắc đến Thuần Hy trước mặt tôi à?
“Ồ, thực ra Thuần Hy bỏ rơi cậu cũng là chuyện tốt, loại người như anh ta ấy à, không đáng...”
“Sao vẫn chưa câm miệng lại hả? Cái mồm thối của cậu suốt ngày nói bậy nói bạ, coi chừng ngày nào đó thối rữa ra đấy!” Tôi sắp muốn nổ tung thật rồi! Trời ơi, đất ơi, tôi và cô ta rốt cuộc khiếp trước có thù hận gì không vậy???
“Tiễn Ni, Trân Hiền, hai người đang nói gì vậy? Sao giống trò chơi đố chữ thế?” Giai Liên ngồi một bên theo dõi, không hiểu họ đang nói g
“Hả? Giai Liên, sao cậu vẫn còn ở đây vậy? Lúc nãy cậu bảo là hôm nay sinh nhật bố cậu, tan học về cậu phải đi mua quà cho bố hay sao? sắp muộn rồi đấy”. Phác Trân Hiền “tốt bụng” nhắc nhở Giai Liên.
“Ôi chao, tớ quên khuấy mất. Trân Hiền, cảm ơn cậu đã nhắc tớ. Tớ phải đi nhanh đây”. Giai Liên nói xong, vội vàng ra khỏi lớp.
“Phác Trân Hiền, cậu đuổi Giai Liên đi là có ý định làm gì?” Tôi trừng trừng nhìn cô ta, muốn nuốt sống cho rồi.
Nhưng cái con ranh trơn tuột ấy không chút quan tâm đến ánh mắt của tôi, mà vẫn cười rất buồn nôn và nói: “Tôi có một việc rất quan trọng muốn báo cậu biết, có muốn nghe không?”
“Không!”
Nghe thấy giọng cô ta là tôi muốn chết cho rồi, cô ta thì còn có chuyện gì quan trọng được? Đi chỗ khác chơi đi! Xúy xúy! -,.!A
“Ồ ~? Thế chuyện có liên quan đến Thuần Hy cậu cũng không muốn nghe à?” “Cái... cái gì? Thuần Hy???”
Đáng ghét, gọi thân mật thế là có ý gì? Cái tên “Thuần Hy” đâu phải để cho cô gọi. “Cậu biết gì về chuyện của Thuần Hy? Cậu chỉ biết nói những lời dối trá bịa đặt thôi”. “Xem ra cậu đúng là rất tin tưởng anh ta nhỉ, he he”.
“Tin tưởng”? Sao lại là hai chữ này? tôi không muốn nghe thấy hai chữ này, không muốn!!!
Thế nhưng, Thuần Hy tại sao lại lo lắng tôi không tin anh ta như thế? Chẳng lẽ anh thực sự có chuyện gì đó đang che giấu tôi? Chẳng lẽ cái con bé Phác Trân Hiền chết tiệt này đang nắm giữ một bí mật gì đó? Không được, không chừng đây lại là lời nói dối hoang đường nhất của cô ta! Nhưng, nhưng lien quan đến Thuần Hy... Được rồi, dù là giả hay thật...
“Chết tiệt! Rốt cuộc cậu định nói gì? Có gì thì nói toạc ra đi!”
“Thái độ của cậu thế nào vậy? Chẳng chút thành ý gì cả, tóm lại là muốn nghe hay là không đây?”
“Đương nhiên muốn nghe”. Tôi cố nhịn!!!
“Vậy hãy cung kính nói rằng: Tiểu thư Phác Trân Hiền, xin cô hãy nóihe!' hê hê...” Chỉ nghe tiếng cười cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến nụ cười của xác nữ quỷ không đầu.
Cái con bé này, phiền chết đi được! tôi chỉ muốn mặc kệ cô ta và bỏ di, nhưng vì Thuần Hy, vì sự thật... tôi... tiếp tục nhịn!!! A_A
“Tiểu thư... Phác Trân Hiền, xin cô hãy nói tôi nghe!” -,.-AA... (mồ hồi, một giọt, hai giọt... nhỏ tí tách...)
“Không được! Có phải em bé mới học nói không đó, có mấy chữ mà cũng lắp bắp, chẳng một chút thành ý gì cả. Nói lại lần nữa!”
“... Tiểu thư Phác Trân Hiền, xin cô hãy nói tôi nghe!!!” -,.-AAA (mồ hôi, một giọt, hai giọt, ba giọt...)
Sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến giới hạn, nếu trên tay có sợi dây, tôi sẽ lao đến xiết cô ta cho chết!!!
“Lần này tạm được! Được thôi, tôi nói cho cậu biết, có điều phải chuẩn bị tâm lý đấy nhé”. Phác Trân Hiền vừa nói vừa đưa điện thoại di động cho tôi xem.
“Tôi chả có thời gian xem mấy cái tin nhắn tình tứ gớm chết của cậu!”
“Cậu chỉ cần xem tin này là được”. Gương mặt Phác Trân Hiền xuất hiện một vẻ ưu tư rất lạ lùng.
Tôi chỉ thấy trên màn hình di động nhỏ xinh, hiển thị mấy dòng chữ sau:
“Cảnh cáo cô! Đừng nói bậy bạ trước mặt Tiễn Ni, nếu dám hé lộ chuyện trước kia của tôi, đừng trách tôi không nể tình cũ!”
“Đây: là tin nhắn khủng bố à? Ai gửi cho cô vạy?” Đúng là ác giả ác báo, cái mồm thối của cô ta cuối cùng cũng bị báo ứng. Có điều, tại sao lại nhắc đến tôi?
Câu hỏi đó lập tức có câu trả lời, vì tôi nhìn thấy tên của người gửi, _ ba chữ đó như mũi dao nhọn găm vào mắt tôi - “Kim Thuần Hy”!
"Tôi không tin! Tôi không tin! p>
“Tiễn Ni, tôi biết cậu không thể chấp nhận. Nhưng câu không thể cứ lừa dối chính mình mãi được!”
“Cậu cút đi cho tôi! Tôi không muốn nghe lời quỷ quái của cậu, cũng không muốn nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của cậu!” Tôi hoàn toàn không để ý đến hình tượng thục nữ của mình, quát to.
>_
“Tiễn Ni, nếu đã nhận rõ sự thật, thì đừng tiếp tục sai lầm nữa. Tôi đã mạo hiểm để nói cho cậu biết chân tướng sự việc. Là bạn của cậu, tôi không muốn cậu đau khả, tôi càng không muốn nhìn thấy cậu bị tồn thương vì tên con trai ác độc kia...” Cô ta nắm lấy tay tôi, trưng ra vẻ mặt cứu khổ cứu nạn từ bi của Bồ Tát.
“Đủ rồi, ai là bạn của cậu! Chuyện của tôi không cần cậu lo!” Tôi hất mạnh tay cô ta ra, cô ta lui lại sau hai bước, ngẩn ngơ nhìn tôi hai giây, rồi khóc và chạy ra ngoài.
“Oái, bạn ấy lại bắt nạt Trân Hiền kìa, sao bạn ấy cứ gây chuyện với học sinh mới thế nhỉ?”
“Ôi chao, người ta quan tâm đến cô ta mà cô ta lại đối xử với người ta thế đấy, sao tính tình gì mà khinh khủng thế!”
“Bọn họ hình như đang nói đến Thuần Hy ấy, Kim Thuần Hy rốt cuộc là bị gì nhỉ?”
Trong lớp lại vang lên tiếng xì xầm bàn tán. Đáng ghét! Cái lũ lắm chuyện này ngoài việc suốt ngày tán dóc ra chẳng còn gì làm nữa hay sao?
Đầu tôi đau đến mức muốn nồ tung. Mẹ ơi, hãy nói cho con biết, Phác Trân Hiên có nói thật không? Đây chính là sự thật hay sao? Tại sao lại như thế chứ? Tại sao Thuần Hy con thích lại là một tên khốn nạn trơ trẽn như vậy? Tại sao?!
“Sau này em bớt ở gần cô ta đi”. Giọng nói lạnh lẽo của Thuần Hy vang lên sau lưng tôi.
Tại sao anh lại nói thế? Anh nhìn thấy cảnh đó rồi ư? Anh đang sợ? Anh đang sợ tôi và Phác Trân Hiền ở gần nhau? Anh đang sợ tôi sẽ biết được “chân tướng” từ Phác Trân Hiền? Anh đang sợ hãi lúng túng sao...
Mấy trăm giọng nói đang vang lên trong tôi, mấy trăm suy nghĩ hòa vào thành một khối, tế bào não của tôi bắt đầu chết đi, tôi đã không còn cách nào suy nghĩ nữa...
“Anh sợ em biết sự thật đến thế sao?” Tôi ngẩng lên, cố gắng nén nước mắt, trừng mắt nhìn anh.
“Ngốc, về rồi hãy nói”. Anh càu mày, đưa tay ra kéo tôi đi.
“Kim Thuần Hy, em không chịu nổi nữa rồi!” Tôi đẩy anh ra, chạy như điên ra khỏi lớp.