Đúng một tuần kể từ khi chuyện đó xảy ra, Thuần Hy xin nghỉ để ở nhà với tôi, cuối cùng tôi đã thoát khỏi bóng đen u ám, lấy hết can đảm để tiếp tục đến trường.
“Nhìn đi, đó là Quách Tiễn Ni, nghe nói bạn ấy...”
“Có thật thế không? Đáng thương quá...”
“Đáng thương cái gì? Không chừng do chính nó tự nguyện thì có...”
Mọi âm thanh bay chập chờn quanh tai tôi, đâm vào tim tôi đau nhói. Xin các người đừng nói nữa, xin các người...
“Đừng nghe, mặc kệ bọn họ”. Giọng nói dịu dàng của Thuần Hy xua đuổi mọi âm thanh chói tai lởn vởn xung quanh tôi.
“Thuần Hy...” Tôi nhìn anh cảm kích, nếu không có anh, có lẽ tôi không có dũng khí để tiếp tục sống.
“Cuối tuần này anh đưa em đi ngoại ô chơi, cho thoải mái đầu óc”. Thuần Hy vuốt tóc tôi, đưa tôi đến lớp học.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước vào lớp học lại là Phác Trân Hiền, xem ra cô ta chẳng bị gì cả.
“—>
Lời Phác Trân Hiền như lưỡi dao, cứa vào tim tôi từng vết sâu hoắm, khiến tôi lại rơi vào vùng ký ức tối tăm hôm đó.
“Xin lỗi...” Phác Trân Hiền như sực nhớ ra mình đã nói sai. “Bây giờ cậu ổn hơn chưa?”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, gượng gạo nở nụ cười với cô ta: “Cũng ổn, may mà còn có Thuần Hy... Nếu không có anh ấy, tôi thật không biết có đứng vững không nữa, có lẽ tôi đã tự sát từ lâu rồi cũng nên”. Thuần Hy, anh có biết không? Bây giờ anh là vầng dương của em, không có anh, thế giới của emtoàn bóng đêm.
Tôi có nhìn nhâm không? Sắc mặt của Phác Trân Hiên bỗng thay đôi, có lẽ cô ta cũng không ngờ lại có ngày tôi bình thản nói chuyện với cô ta như vậy.
Cuối cùng đã đến cuối tuần, hãy để mọi nỗi buồn tiêu tan hết đi, vì Thuần Hy, tôi phải phục hồi thật nhanh.
Kỳ lạ quá? Thuần Hy hôm nay hình như rất lơ đãng ~, vẻ mặt đăm chiêu, anh ấy bị sao thế nhỉ ~?
Chắc là không có gì đâu, lúc nào anh cũng có vẻ mặt lạnh lùng mà, he he. Đúng vào lúc chúng tôi nắm ta nhu bước vào cô ng viên, một bóng dáng rất quen lướt qua lùm cây nhỏ bên cạnh chúng tôi.
Đó là ai? Thuần Hy hình như cũng nhìn thấy, nét mặt càng trở lên tệ hại hơn. “Thuần Hy, anh sao thế?”
“-_- Mấy giờ rồi?” Anh hỏi một câu chẳng đâu vào đâu.
“Ồ, đã giờ phút rồi, có lẽ đã đến giờ ăn trưa. Sao tự nhiên anh hỏi cái này thế? Thuần Hy hôm nay anh có vẻ bất thường quá ~, có phải đói bụng rồi không?”
“Không có gì. Đi thôi”.
“Anh còn không nhận à, nhất định là đói rồi phải không, ~A.A~ em nghe thấy bụng anh đang sồi ùng ục kia kìa ~! Bụng em cũng đang réo gọi phản kháng em này ~! Gần đây có một quán pizza, chúng ta đi mua pizza đến đây ăn nhé? He he”.
“Được thôi”. Anh do dự một lúc nhưng vẫn nhận lời.
Mười mấy phút sau, chúng tôi xáchhop pizza vừa mới mua quay lại cô ng viên, ngồi xuống chiếc ghế dài.
“Ngồi đây ăn pizza rất tình tứ nhé!” tôi vừa mở hộp pizza ra, điện thoại di động lại reo lên rất vồ duyên.
“Alồ~?” tôi bực bội ấn nút nghe “cách” một tiếng.
“Alô~, Tiễn Ni đó à? Hẹn hò vui không?”
Phác Trân Hiền! Sao cô ta lại biết tôi và Thuần Hy đang hẹn nhau...
"Ồ, Trân Hiền à, chúng tôi hẹn cũng vui
“Đưa cho anh”. Không hiểu vì sao, Thuần Hy vừa nghe thấy tên Trân Hiền, đã cướp ngay lấy điện thoại, quay người đi sang một bên.
A_ Anh hoảng loạn như thế là thế nào? Lẽ nào...
Không, không, Quách Tiễn Ni, mi phải tin tưởng Thuân Hy, mi đã đồng ý sẽ tin anh rồi! Ư, không sao, mình tin anh ấy! He he!
“Chị ơi, em không thấy nhà vệ sinh đâu cả, chị đưa em đi được không?” Lúc này, không biết một cô bé ở đâu xuất hiện, kéo áo tôi nũng nịu.
Haizz~, đúng là bó tay với cô bé, đi thì đi. He he-.
Cô bé ấy đi vệ sinh xong, chẳng thèm nói“ cám ơn”, mà cứ thế chạy đi mất. Chả biết lễ phép gì cả!
Tôi quay về chỗ cũ, hộp pizza vẫn cô đơn nằm đó, Thuần Hy vẫn chưa quay lại! Sao anh ấy lại gọi điện lâu thế nhỉ?
Khi anh gọi xong quay về, sắc mặt anh càng âm u hơn, như muốn đập vỡ cả điện thoại của tôi.
“Thuần Hy, sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?” “-_-A Không có gì...”
“Không có gì? Thật không? Trân Hiền gọi điện đến để làm gì? Vả lại nghe cô ta nói lúc nãy thì hình như cô ta biết chúng ta hẹn hò. Em có nói cho cô ta biết đâu, sao cô ta lại rõ thế nhỉ?”
“Thuần Hy, có phải Phác Trân Hiền lại nói gì với anh không? Nếu là thế thật thì anh hãy nói cho em biết, không được giấu em!”
“Dù bất cứ khi nào em cũng tin anh, đúng không?”
“Hừ ~?” Sao tự dưng lại nói cậu này?
“Tất nhiên là em tin anh rồi”.
“Vậy thì đủ rồi, câu này em phải nhớ lấy!”
“Thuần Hy... anh nói gì lạ lùng quá vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì! Anh hãy nói cho em biết, tóm lại là chuyện gì? Em muốn biết, em nhất định phải biết!”
Thuần Hy bỗng nhíu chặt đôi lông mày, u uất không vui, nhất định là đã ảy ra chuyện gì đó!
“Có anh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với em!” Ngữ khí của Thuần Hy nặng đến mức như đang tuyên thề.
“ừ”... ... Tôi phải tin Thuần Hy. Có Thuần Hy thì sẽ không có chuyện gì cả. Dù sao chúng tôi đã dắt tay nhau trải qua biết bao việc rồi, he he...
“An pizza trước đã”. Thuần Hy chỉ vào hộp pizza trên ghê. “Ôi, thơm quá! Em thích nhất là ăn pizza đấy, lát nữa anh đừng hòng giành với em! He he!” Tôi cười he he mở hộp ra.
“(>
Đúng vào tích tắc mở chiếc hộp ra, tôi nhìn thấy bên trên chiếc pizza lại có... lại có một sấp ảnh kinh khủng... Không cần nghĩ... cũng biết là ảnh gì... Nhất định là ảnh bị chụp trộm hôm ấy...
Thuần Hy vội vã đóng nắp hộp lại, giận dữ gọi điện thoại: “Phác Trân Hiền! Rốt cuộc cô có chịu thôi đi không hả?”
“A ha ha ha, xem ra hai người đã nhìn ra món quà tôi tặng rồi nhỉ? Thế nào? Có thích không? Aha ha ha...”
Tiếng cười rợn người của Phác Trân Hiền vẳng ra từ điện thoại, như đâm vào màng nhĩ của tôi, đầu óc tôi lùng bùng không nghe rõ nữa. “Cô đùa đủ chưa hả?” Thuần Hy gầm lên. “Tức thật, cô ta cúp máy rồi”.
Thuần Hy tưc giận ném điện thoại sang một bên, ôm choàng lấy tôi lúc này vẫn đang ngơ ngác không hiểu.
“Thuần Hy, sao...” Tôi hoang mang.
“Đừng hỏi, hãy tin anh!” Lần đầu tôi nghe Thuần Hy nói với mình bằng giọng mệt mỏi đến như vậy, “Sẽ không sao đâu, có anh ở đây, em sẽ bình an vô sự...”
Lời Thuần hy nghe sao mà bất lực đến thế, tôi bỗng cảm thấy sợ hãi một Thuần Hy như vậy...
“A_T Có phải Phác Trân Hiền...” tôi ôm anh, vùi mặt mình vào lòng anh, nước mắt rơi tí tách không ngừng. Tôi bỗng thấy rất sợ hãi, sợ Thuần hy giây sau sẽ biến mất khỏi thế giới cảu tôi...
“Đừng sợ! Không sao đâu...” Thuần Hy càng ôm tôi chặt hơn, như thể muốn hòa thanđứa vào làm một...
Chúng tôi đã ôm nhau như thế rất lâu, đến khi tâm trạng tôi ồn định trở lại, Thuần Hy mới bảo tôi đến một quán ăn nhanh gần đó để mua hai hộp kem.