Tôi đờ đẫn nhìn anh rất lâu, rồi "vụt" một cái, quay lưng bỏ chạy.
Anh nhảy xuống khỏi tảng đá tình yêu nhanh như điện chớp, chạy đến chắn trước mặt tôi, đôi mắt ánh lên vẻ bất ngờ không che giấu, "Tiễn Ni?"
"Vẫn còn giận vì chuyện đó à?"
Tôi biết "chuyện đó" mà anh nói là chuyện anh vì muốn bảo vệ tôi mà phải đề nghị chia tay. He he, tôi có gì để giận dỗi đâu? Tôi đã biết chân tướng sự việc từ Tú Triết rồi mà!
"Xin lỗi! Anh phải nghĩ đến cách giải quyết tốt hơn...". Anh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt ngập tràn vẻ hổ thẹn chân thành.
"Tại sao anh lại nói xin lỗi em? Tại sao phải giải thích? Em biết! Những gì đã qua em đều biết cả rồi!” Tôi ngắt lời anh, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào, "Mọi việc đã là quá khứ rồi, bây giờ thế này chẳng phải rất tốt hay sao?"
Anh nghe tôi nói xong, kinh ngạc mở to mắt nhìn, khóe môi bất giác nhăn lại vẻ khổ sở, đôi đồng tử sâu thẳm tuvệt đẹp kia chốc lát bị đau thương phủ đầy.
"Tại sao?"
"T_T Kim Thuần Hy, anh thông minh như thế thì phải biết rằng, thời gian hai năm có thể thay đổi rất nhiều thứ..."
"Thế à? Nhưng anh không hề thay đổi!" Anh nhìn tôi không chớp mắt, ủ rũ thốt ra những từ đó, vẻ đau thương trong đáy mắt vẫn không thể che giấu mà tuôn trào, mỗi lúc một buồn bã hơn, mỗi lúc một bi ai hơn…
Trời ơi, nỗi buồn đó hình như sắp chạy thẳng vào tim tôi rồi, không được, không thể, tôi phải chạy trốn mới được, tôi không muốn gặp lại anh!
Thế là, tôi vội vàng thốt ra một câu rất lạnh lùng:
"Dù anh tin hay không thì em vẫn nói cho anh một sự thực là - chúng ta không thể!!! Tạm biệt!!!" Sau đó tôi làm mặt dửng dưng vòng qua người anh, sải bước dài đi khỏi đồng cỏ thiên đường, không hề nhìn lại.
Nước mắt, đã tuôn trào thành hai dòng song đau thương trong quá trình tôi tháo chạy…
Thuần Hy đờ đẫn đứng đó nhìn tôi bỏ đi, hình như không hề có ý định đuổi theo.
Chắc chắn anh sẽ rất tức giận, vì lần này tôi từ chối anh. Từ trước đến giờ, chỉ có anh từ chối tôi còn tôi chưa bao giờ tôi từ chối anh…
Thực vậy, là anh luôn từ chối tôi, bắt đầu từ khi tôi thi vào trường Trung học Sâm Vĩnh anh đang học, từ khi tôi rút được lá thăm có tên anh trong tay “quân sư săn ác quỷ” Trương Tịnh Mỹ, từ khi tôi bắt buộc phải tiến hành kế hoạch theo đuổi anh điên cuồng để thực hiện mục tiêu săn ác quỷ, từ khi tôi ra sức cưa cẩm anh mà không bao giờ đạt được mục đích, song lại vô thức yêu anh mất rồi…
Cho dù đêm tình nhân năm thứ nhất trung học tôi tỏ tình, anh cũng từ chối tôi, bằng sự trầm mặc đáng sợ và hành động dùng ngón trỏ chỉ thẳng lên trời. Tôi đã nghĩ thế là thật sự kết thúc, tôi mãi mãi cũng không vào được trái tim anh! Nhưng vào cái đêm gió tuyết gào thét, trong chung cư anh trọ, tôi đã vô tình lật quyển "Lịch sử văn hóa dân tộc Trung Quốc" ra và biết được rằng: Nếu một chàng trai quay lưng lại một người con gái, chỉ thẳng ngón tay trỏ lên trời, đó có nghĩa là, anh ấy đang thề với trời xanh rằng đời này kiếp này, ngoài cô ấy ra, sẽ không yêu ai khác!!! Tôi mới biết được, thì ra mình đã ở trong trái tim anh từ lâu rồi...
Thế nhưng, lúc ấy, tôi đang hẹn hò với Tú Triết, mà anh lại nói với tôi, "Anh không thể có lỗi với Tú Triết." T_T cho nên chúng tôi dù có yêu nhau cũng không thể ở bên nhau...
Thế nên tôi đành chọn bỏ đi một mình...
Tôi rất hạnh phúc, vì anh đã không để tôi ra đi, ở ga tàu ấy, cuối cùng anh đã không từ chối tôi nữa, anh ôm một bó hoa hồng rất to và chạy đuổi theo tàu hỏa, cướp tôi lại, và cuối cùng anh nói với tôi, "Anh thích em...".
"Con đường của tình yêu chân thành mãi mãi không bao giờ bằng phẳng”, câu nói của Shakespeare có lẽ là đúng, thế nên tình yêu vất vả của chúng tôi không kéo dài ngọt ngào được bao lâu, lại bị một "Phác Trân Hiền” khuấy đảo cho dậy sóng, trời nghiêng đất ngả, thời gian xa nhau tròn hai năm, quả là rất đau buồn...
Nhưng điều khó chịu không chỉ là ly biệt, mà là một vấn đề nghiêm trọng hơn, vậy nên chúng tỏi không thể ở bên nhau...
Không ngờ Thuần Hy lại đến nhà tôi một cách lặng lẽ đến nỗi thần không hay, quỷ không biết như thế~, tên ấy có thế làm đặc công được rồi nhỉ. Bố tôi vừa nhìn thấy anh đã mừng rỡ vui sướng, nhiệt tình kéo anh xuống trò chuyện sôi nổi, hai người họ hình như rất tâm đầu ý hợp.
Bước vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi ngẩn người nhìn mình trong gương một lúc lâu, tôi mới sực nhớ là chưa kịp lấy quần áo, thế là lại bước ra, bỗng không thấy bố và Thuần Hy đâu nữa. Họ đi đâu thế nhỉ? Ở trong phòng bố chăng? Có chuyện gì mà không thể nói ở phòng khách vậy?
Tôi tò mò áp sát tai vao cửa phòng bố.
"Thế nào? Ở đồng cỏ thiên đường có suôn sẻ không?" Là tiếng của bố, họ đang nói đến tôi ư?
"Vâng, cũng khá suôn sẻ".
"Với con gái chú, chắc sẽ không khiến cháu khó xử chứ? Chú đã nói với cháu là tính khí nó không được
tốt lắm".
"Không đâu! Cháu thấy tính cách cô ấy rất tốt, cháu rất thích, thật đấy ạ".
"Không bị nó phát hiện gì chứ?"
"Chắc là không!"
"Vậy thì được, chú cũng tin thực lực của cháu. Dù sao cũng cố gắng làm nó vui, cho nó một giấc mơ đẹp là được. Nhờ cháu giúp!"
"Vâng!"
“Còn có chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì cháu xin phép cáo từ trước!"
"Hết rồi, để chú tiễn cháu. Sau này có chuyện gì nữa thì cứ đến tìm chú nhé".
"Vâng".
Tệ quá, họ sắp ra rồi, tôi vội vã chuồn vào phòng tắm, mở vòi nước ra.
Tiếng nước chảy róc rách, tràn xuống cơ thể tôi, nước mắt tôi cũng rơi tí tách, tràn ngập cả gian phòng...
~~~~~>_
Thì ra là thế, thì ra là do bố tôi nhờ anh, sự ngờ vực này sinh ra sau khi nhìn thấy anh ở đồng cỏ thiên đường, cuối cùng đã tan biến...
Tôi biết bố cũng muốn tốt cho mình, vậy thì tôi cứ thẳng thắn nhận lấy công sức bố bỏ ra vậy, xem như không biết gì cả, quay trở lại với Thuần Hy, để mình lừa gạt chính mình một lần vậy...