A, hay là đến thăm Tuấn Hạo đi. Đúng, đến nhà băng đó xem nào.
Tất nhiên ngôi nhà băng nhỏ đó không thể sánh với ngôi nhà cá heo đáng yêu của tôi rồi, nhưng không thể không thừa nhận rằng ngôi nhà nàu được sơn màu hồng, với cảnh biển xanh ngọc phía sau lung, đúng là rất bắt mắt. Từ xa tôi đã nhìn thấy nó rồi.
Xuyên qua khung cửa sổ lớn chạm đất, tôi nhìn thấy Tuấn Họa mặc áo trắng đang mặc một chiếc tạp dề, đội một chiếc mũ như thể là khan đội đầu, nhưng anh mặc gì trông cùng khỏe khắn và sáng sủa…
Ôi chao, hay là đừng ở đây để ngắm anh nữa, nếu anh phát hiện thì tôi sẽ bị anh tóm về mất. Hay là đi đến bãi cát xa hơn vậy…
Tôi xách giày đi chân trần trên bãi cát mềm mại, ngọn gió biến đùa nghịch mái tóc tôi.
Woa! Tôi thích phong cảnh ven biển quá! Điều tôi thochs hơn là có thể phóng mắt đi thật xa! Ngắm biển bao la, bầy trời cao xanh, mọi phiền não trong lòng đều bị gió thổi bay tít ngoài trùng dương…
Ôi mê mẩn quá! Tôi đúng trên một tảng đá, muốn nhìn đến những nơi xa hơn.
Ồ? Hình như bên kia có một hòn đảo nhỏ? Đúng rồi, mà trên đó còn cái rất nhiều cây, phong cảnh lại rất đẹp… Nếu lên được trên đảo để ngắm thì hay quá…
Hòn đảo nhỏ đó giống như một viên đá nam châm, có một sức quyến rũ tiềm ẩn khó kháng cự nổi. Tôi đúng trên đó ngóng cổ ra, đờ đãn nhìn hòn đảo, vô tình quay đầu lại và ohát hiện bên bờ biển có một cảng nhỏ, ha ha, và bây giờ ở đó đang neo một con tàu nhỏ nữa.
Yeah, tuyệt quá, ho ho, đúng là trời giúp tôi! Chẳng trách người xưa nói: “Đứng cao thì nhìn được xa.” Hi hi!
Thế là toi hí ha hí hửng lao lên con tàu nho nhỏ đáng yêu kia.
Phug, thiếu nữ xinh đẹp thiên tài thể thao quả nhiên lợi hại, tôi đã đến ngay chỗ con tàu đó. Người chủ tàu là một bắc khoảng hơn năm mươi tuổi, ăn mặc tuy rất thoải mái, nhưng xem ra rất có thẩm mỹ. Chắc để nghỉ ngơi chăng? Đang bận đồ đạc đưa lên tàu nữa. Ừm, xem ra bắc ấy cỏ vẻ rất thân thiện.
“Bác ơi, chào bác. Cháu là Quách Tiễn Ni”. Tôi cười rất lễ phép, lên tiếng chào.
“Hà hà, chào cháu, cô bé.” Bác cũng cười với tôi, ha ha, xem ra mắt nhìn người của tôi khá tốt, quả nhiên bác rất thân thiện.
“Bác ơi có phải bác định đi ra biển không? Bác đi đâu thế ạ?”
“Ừ, bác muốn ra khơi để câu cá”.
“Bác đi bên đó đi ạ, bên đó nhiều cá lắm”. Tôi chỉ về hướng hòn đảo nhỏ vừa khám phá ra.
“Ha ha ha… co bé này, cháu muốn lên hòn đảo bên đó chứ gì”. Bác cười hiền lành, “Vậy được, cháu lên tàu đi”.
Hử! Bị bác ấy nhìn ra ngay ý đồ! Thất bại! Tôi ngượng ngùng cười và trào lên con tàu. “Vậy cháu cảm ơn bác. Bác ơi, bác đúng là người tốt nhất.”
“Ha ha, con gái bác cũng lớn như cháu, cũng đầy những suy nghĩ quái gở, tinh ranh”.
“Hê hê, he he”. Tôi gãi đầu cười gượng ngập.
“Cô bé, cháu lên đảo chơi à? Định khi nào thì quay về?”
Về á??? Ôi chao! Sao tôi không nghĩ ra vấn đề này nhỉ?
“He he, cô bé này, nhìn cháu thế thì chắc chưa nghĩ đến chuyện quay về đúng không? Ha ha, không thể cứ ở mãi trên đảo chứ?” Bác lại lần nữa nhìn ran gay suy nghĩ của tôi. “Thế này đi, ba giờ chiều bác sẽ dừng tàu ở đảo, hú ba tiếng còi, cháu nghe thấy thì mau ra để lên tàu về nhé”.
“Vâng ạ, cháu cảm ơn bác.”
Nói chuyện cười đùa với bác một lúc, hòn đảo đã hiện ra trước mắt tôi.
Ho ho, một hòn đảo nhỏ tràn ngập hương hoa và tiếng chim! Yeah, tuyệt quá, mắt thẫm mỳ của Quách Tiễn Ni tôi quả là siêu hạng, ha ha!
Ôi chao, trời ơi, đó có phải Thế Ngoại Đào Viên mà sách miêu tả không? Không đúng, còn đẹp hơn cả Thế Ngoại Đào Viên cơ! Phải là Nhân Gian Tiên Cảnh mới đúng!
Tàu cập bến, tôi vội vàng cảm ơn bác chủ tàu đáng mến, rồi vội vã nhảy lên bờ.
Đi trên nhưng đá hoa cọ mọc đầy, một ngôi thành đẹp vô cùng hiện ra sững sững trước mắt tôi, mang theo một vẻ cao quý và bí ẩn không thể hình dung noỏi, tôi nghi ngờ có phải mình đang bước vào câu chuyện cổ tích đẹp nhất thế gian hay không. Và cánh cổng bằng gỗ xanh lá cây đang khép hờ, tôi khẽ đẩy ra, sắc xuân không phù hợp với mùa hạ lúc này bỗng đập ngay vào mắt tôi, khiến tôi đờ người.
Ôi trời, hoa nhiều quá, rất nhiều rất nhiều, bách hợp, hoa hồng, cúc, violet, hoa đèn lồng, cỏ phi yến, hướng dương và cả những loại hoa mà tôi khôn biết tên nữa, những lạo hoa tôi mới được nhìn lần đầu đang khoe sắc rực rỡ, hoặc trong chậu, hoặc cắm trong bình, hoặc mọc ven tường, hoặc lan đầy trên đất, hoặc nở trên trần nhà, thậm chí lười nhác mọc ven theo chiếc xích đu kia, năm màu, sáu sắc, vô cùng rực rỡ, đang tỏa ra hương thơm mê người, đang mỉm cười rạng rỡ đón chào tôi bước vào.
“Xin hỏi có ai không? Có ai ở đây không?”. Tôi đứng trong ngôi nhà như truyện cổ tích, giữa là và hoa, giữa cành cây và dây leo, e dè di chuyển bước chân, nhẹ nhàng và cố gắng lễ phép lên tiếng hỏi nhỏ.
Trời ơi, tôi hoài nghi không biết có phải mình đang mơ hay không nữa, nhưng nơi này quá đẹp, quá tuyệt, quá cao quý, quá thần thoại, tôi cảm thấy chỉ cần giọng mình hơi to hơn một chút thì sẽ bất nhã với mọi thứ ở đây.
“Có ai không? Có ai ở đây không?”. Tôi tiếp tục kiên nẫn lễ phép. Một ngôi thành tuyệt sắc thế này không thể bỏ hoang chứ?
Nhưng tôi gọi một lúc lâu mà đáp lại tôi chỉ có sự yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh!!!
Vừa định từ bỏ để chạy lên lầu xem thế nào, thì một cơn gió thổi đến, chiếc phong linh treo trên trần nhà reo lên những tiếng lảnh lót “tinh tinh tang tang…”, và cả cánh cửa phòng nhỏ bên trong cũng bị gió thổi mở ra, tôi vừa đặt chân vào thế giới bên trọng thì cả người như bị trúng phép thuật, một lúc lâu sau vẫn há mồm trợn mắt, đứng im không nhúc nhích...
Trời ơi… trời ơi, trời ơi… tôi đã đến một tiên cảnh nào đây? Vốn ngỡ rằng ngôi nhà thành màu xanh lá cây đã là điểm sáng nhất hòn đảo này, nhưng giờ tôi mới nhận ra, nó mới là một con đường nhỏ dẫn đến tiên cảnh, mà cánh cửa nhỏ này, chính là lối vào.
Ôi chao, ôi chao, ôi chao, thế giới trong cánh cửa đó, đúng là một thiên đường hoàn mỹ hình như mọi thứ đẹp nhất trên thế gian này đều tập trung ở đây, nhưng, nhưng tại sao tôi lạ cảm thấy đau thương thế này? Một sự đau thương không thể miêu tả, đang lởn vởn bao trùm cả hòn đảo tuyệt mĩ như thiên đường này…
Ho ho, cuối cùng tôi đã phát hiện ra nơi tỏa ra sự đau thương rồi, chắc chắn là do hai tấm bia mộ đang dừng sừng sững trong vườn hoa kia chăng? Dưới ngôi mộ đó là ai nhỉ? Chủ nhân trước kia của hòn đảo này chăng? Hay là người thana của chủ hòn đảo này chẳng hạn?
Tôi ôm một nỗi tò mò to lớn, tiến gần đến ngôi mộ ấy.
Vừa nhìn rõ tấm ảnh trên hai ngôi mộ ấy, tôi chỉ muốn thò chân giẫm cho nó nát bét ra, bởi vì – chết tiệt, người trên ảnh, không ai khác, là chính bổn tiểu thư đây và bố tôi!!!
Cái tên chết tiệt nào đang nguyền rủa tôi và bố tôi chết thế này? Đáng ghét hơn là, trên bia mộ chẳng có dòng chữ nào hết! Đúng là đồ ki no keo kiệt, đã bắt chúng tôi chết rồi thì ít ra cũng phải chịu tốn ít tiền ra khắc vài dòng chữ gọi là chứ? Quách Tiền Ni tôi đây làm người đâu cũng thất bại thế? Chẳng lẽ trong lúc tôi còn là thợ săn ác quỷ, đã có người nào đó trong bạn trai bị tôi đá làm chuyện này? Tôi biết một người sau khi yêu chuyển sang hận là khinh khủng đến đâu, hu hu hu hu…
Nhưng nguyền rủa tôi là được rồi, sao lại lôi cả bố tôi vào hả? Trái tim người này đúng là còn bé hơn cả tim gà nữa, tên đáng ghét, tên đáng chém ngàn đao…
Ủa? Hình như có tiếng chân, a, có người đến rồi! Cứ trốn đi đã, dù sao tôi cũng xâm phạm lãnh địa của người ta mà.
Thế là tôi nhảy “soạt” một tiếng vào đám hoa cỏ um tùm.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, xem ra là đang đến chỗ ngôi mộ này, tôi phải xem đó là thần thánh phương nào?
Nghĩ như thế, tôi bèn lén lút vạch đám hoa lá đang càn trở tầm nhìn của mình ra…