“Tú Triết, anh có biết không? Lâu dài được hay không là dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của hai chúng ta, không phải dựa vào chín trăm chín mươi chín bông hồng sẽ c ngày lụi tàn đâu! Hiểu chưa hả?” Tôi cũng quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nói với vẻ nghiêm túc.
Tôi bị sao thế nhỉ? Tự dưng lại muốn trở thành kẻ cao thượng trong tình yêu. Những lời sến như đối thoại trong phim truyền hình thế này, sao tôi có thể thốt ra được nhỉ? Mà lại còn trước mặt bao nhiêu bạn học đang túm tụm quanh cổng trường nữa chứ.
Xấu hả chết mất! Muốn tìm một cái lỗ chui xuống quách cho rồi.
“Không hiểu!” Tú Triết cuối cùng cũng nín khóc, cậu ấy mở to đôi mắt đầm đìa nước, chớp chớp nhìn tôi, sau đó thốt ra một câu.
Choáng... Lúc nãy còn tình cảm tràn trề sâu sắc như nam chính trong phim, sao bây giờ lại thành thằng đần rồi.
“Không hiểu thì thôi vậy”. Tôi đứng lên, tức giận quay người bỏ đi. Dù sao tôi cũng không tin rằng hai chúng tôi có thể lâu dài gì được...
Khoan đã, Quách Tiễn Ni, mi đang nghĩ cái quái gì vậy? Nếu để Tú Triết biết được, có lẽ cậu ấy sẽ dùng đôi mắt long lanh xúc động lòng người diễn một vở bi kịch khiến cả tỉ cô gái lăn đùng ra đất khoe sướt mướt mất thôi.
“Tiễn Ni... —p(>o
Tôi vồ cùng bất lực quay lại nhìn, thấy ngay Tú Triết đang há hốc mồm ra như thể lúc nào cũng sẵn sang diễn một cảnh khóc lóc rền rĩ kinh thiên động địa vậy.
Đừng tỏ ra oan ức như vậy chứ, chẳng qua lúc tôi nói câu vừa nãy hơi hơi lườm cậu ta một cái thôi mà, chỉ lườm một cái thôi!
Thật là! Tại sao lần nào cậu ta cũng bắt tôi phải dỗ dành chứ? Tôi có phải cô nuôi dạy trẻ đâu! Hừ!
“Tú Triết, thực ra lúc nãy em và anh đều sai hết, vì chúng ta đã quên đếm bông hoa hồng quan trọng nhất. Anh có biết bông hoa thứ quan trọng nhất đang ở đâu không?”
“Thật... thật không? ở đâu thế?” Cậu ấy lập tức đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn tôi.
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chính - là - em!' Lúc tôi tươi cười rạng rỡ nói ra câu đó, mồ hôi tôi nhỏ từng giọt sau gáy.
“…”
Trời đất, sao cậu ấy lại nhìn tôi không nhúc nhích gì thế kia? Đến mắt cũng không chớp lấy một cái!
Tôi nói sai sao? = = Ví dụ này không ổn à? Có phải cậu ấy cảm thấy tôi đang tự sướng quá không? Không thể nào! tôi so sánh mình với một thứ thực vật sống ngắn ngủi mà gọi là tự sướng à? Tôi chưa khen mình thì thôi...
“Tiễn Ni!”
Tú Triết đột ngột nhảy đến ôm chầm lấy tôi.
Trời ơi, cái tên này sao lúc nào cũng làm những cử chỉ bất ngờ như vậy chứ ? Bị cậu ấy làm giật mình hết lần này đến lần khác như thế này thì sớm muộn gì tồc chứng suy nhược thần kinh mất.
Tú Triết chết tiệt, sao ôm chặt thế hả? Không đẩy ra nồi! Đang đứng trước mặt “bá quan văn vỗ” thế này! Chẳng lẽ anh không thấy đám học sinh vây quanh đang nhìn chúng ta muốn rách tròng mắt gay sao, mắt đờ đẫn, mồm chảy cả nước dãi kia kìa!
“Anh buông em ra, hoa hồng sắp bị anh đè bẹp rồi này!”
“Không hề gì! Đè nát hết cũng chẳng sao! Anh chỉ cần em!”
A_ ..
“Em nói rất đúng, em chính là bông hồng thứ , em chính là bông hồng quan trọng nhất của anh, không, em là bông hồng duy nhất trong lòng anh, hơn cả chín trăm chín mươi chín bông, chín ngàn chín trăm chín mươi chín, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông, vô số vồ số... Tóm lại, chỉ cần có em, anh đã là người giàu có nhất thế gian, em là thế giới của anh, em là bầu trời của anh, em là sinh mệnh của anh!”
Trời ạ, cái tên hễ mở miệng ra là nói toàn những cậu sến này chính là Lý Tú Triết sao? Trình độ ngữ văn của cậu ấy đã nâng cao đến mức này từ khi nào vậy? Mở miệng ra là khiến người ta nồi cả da gà, dựng cả tóc gáy, mà lại còn nói liền một mạch nữa chứ...
“Thần thánh ơi! Tớ cảm động quá! Cảm động muốn khóc luôn này...”
“Ông trời ơi, cho dù lúc này bắt con chết ngay lập tức, con cũng cam tâm tình nguyện...”
“Tớ hạnh phúc biết bao, xin hãy cho giây phút này dừng lại, tớ mong muốn được mãi mãi, mãi mãi sống ở giây phút này, chỉ cần lúc này thôi...”
“Tú Triết, anh cũng là bông hồng quan trọng nhất của em, anh cũng là thế giới của em, anh cũng là bầu trời của em, anh cũng là sinh mệnh của em...”
“Tú Triết, em muốn được gả cho anh! Chúng ta kết hôn đi...”
... ...
Đám mê trai chết tiệt này, đầu óc toàn chứa đựng những thứ nhảm nhí gì thế không biết! Nhữ từ buồn nôn và sến này mà bọn họ cũng mặt dày nói ra được! = =
“Tú Triết, anh buông em ra! ôm chưa đủ hả?”
“Chưa đủ, cả đời ôm cũng không đủ...”
Xung quanh bắt đầu dâng lên từng đạt từng đạt sóng kêu gào. Cứ thế này thì ước chừng chẳng bao lâu nữa, học sinh toàn trường sẽ đến thăm quan mất. Tú Triết đáng ghét, chẳng thấy mất mặt tí nào sao? =>_
Khoan đã...
Trời ơi, tôi nhìn thấy gì kia?
Kim Thuần Hy?! Chính xác! Là Kim Thuần Hy! Là anh ấy!!!
Anh ấy lúc này đang đứng trên tầng hai phòng phát thanh rất gần cổng trường, nhìn chúng tôi đăm đăm, không, đang nhìn tôi đăm đăm mới đúng!
Sao anh ấy giống lão hòa thượng chín mươi tuổi vậy, vẻ mặt lạc lõng bơ vơ đến thế...
Trời ơi, tôi đang làm cái quái gì thế này? Cơ thể rõ ràng đang được bạn trai ôm rất chặt trong lòng, còn ánh mắt lại đang phóng điện với một ngươi con trai khác...
Trời? Sao thế này? Thuần Hy đâu mất rồi? Tôi chỉ bất cẩn chớp mắt một cái thôi mà...
Chẳng lẽ anh ấy có phép tàng hình? Không thể, nhất định là tôi nhớ anh ấy quá nên mới có ảo giác...
“Nhớ anh ấy quá???” Tiễn Ni, mi đang nghĩ lung tung gì vậy? Lúc nãy đã cảnh cáo mi rồi mà? Mi đã có Tú Triết rồi, không được nghĩ đến người khác, đặc biệt là nghĩ đến người con trai khác trong vòng tay bạn trai mình!