A_A Tôi kinh ngạc nhìn anh, trái tim như thế bị rơi đi mất
Quách Tiễn Ni, mi đang khó chịu cái gì? Đây chẳng phải là lời mà tối qua mi nghĩ suốt đêm cũng không biết mở miệng ra với anh ấy như thế nào sao? Bây giờ anh ấy đã thay mi nói rồi, chẳng phải mi nên -vui vẻ gật đầu “ừ” ha sao? Tại sao bây giờ gật đầu lại là một động tác khó khăn đến vậy?
"Anh đúng là đồ ngu, là một thằng ngu! Anh đã biết từ rất lâu rằng người em thích là Kim Thuần Hy chứ không phải là anh, nhưng vẫn ôm ấp hy vọng như một thằng khờ, vẫn tiếp tục đeo bám em, mong một ngày nào đó em có thể hồi tâm chuyển ý để yêu anh, anh đúng là kẻ ngốc nhất ngốc nhất thế gian này, là thằng ngốc, thằng ngu, thằng khờ...
"Tiễn Ni, em có biết không? Thuần Hy, cậu ấy thích em thật lòng, thật lòng thích em! Nhưng hoàn toàn là vì anh, vì anh thích em, cậu ấy mới cự tuyệt em tàn nhẫn như thế, và cũng đối xử với chính cậu ấy rất tàn nhẫn. Đêm qua. . . đêm qua, anh lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy như thế.... ..... anh đã quen cậu ấy mười mấy năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy uống rượu như điên thế, chưa bao giờ nhìn thấy.... ...... ....
Tú Triết cúi gằm đầu lảm nhảm nói, còn tôi chỉ biết hoảng loạn đứng một bên nhìn anh, sau đó tôi đã hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra đêm qua sau khi Thuần Hy lao ra cửa bảo đi tìm Tú Triết...
Thì ra, sau khi Thuần Hy nhất thời xúc động lao ra cửa, anh không biết phải đi đâu tìm Tú Triết, cứ chạy như điên trên phố, cho đến khi hết sức lực ngã khuỵu xuống đất. Lúc ấy, Tú Triết đang cùng một đám bạn ra khỏi quán bar gần đó, nhìn thấy Thuần Hy nên dìu anh đứng dậy, hỏi anh có chuyện gì. Thuàn Hy không những không đáp lại sự quan tâm của Tú Triết, mà còn đẩy Tú Triết ra để vào bar. Tú Triết bảo bạn đi trước, còn anh theo Thuần Hy vào trong. Thuần Hy cứ uống rượu mạnh hết cốc này đến cốc khác, Tú Triết không thể cản lại được, cuối cùng, anh đã hiểu tất cả từ miệng Thuần Hy trong cơn say. Tú Triết quá phẫn nộ đã đấm đạp Thuần Hy....
Lúc này tôi mới phát hiện ra trên gương mặt Tú Triết có những vết thương bầm tím. Tôi không cầm lòng được muốn đến chạm vào vết thương ấy. Tôi chỉ muốn bù đắp một chút cho anh, vì tôi biết vết thương tôi đã để lại trong trái tim anh ấy, e rằng cả đời này cũng chẳng thể xóa được.
“Thuần Hy là một thằng đại ngốc!” Tú Triết bỗng ngẩng phắt lên gào lớn, khiến tôi đang đưa tay ra cũng giật bắn mình, không biết phải rút lại thế nào nữa.
“Nếu đã thích thì đừng bỏ cuộc!” Câu này chẳng phải cậu ấy nói với anh sao? Tại sao
cậu ấy không làm được! Chẳng phải cậu ấy rất thông minh ư? Đang lừa anh đúng không?
Tú Triết nói mãi nói i, rồi khóc òa lên.
“Anh ấy không lừa anh, chỉ là.... ..... chỉ là...... ”
“Tiễn Ni, em nói con người có kiếp sau thật không? Có thật không?”
Sau khi khóc nức nở một lúc lâu, anh bỗng thốt ra một câu không đầu không cuối, sau đó mở to đôi mắt đầm nước lên nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi vô cùng thương xót...
“hừm? Có chứ, có chứ, con người có kiếp sau, em tin, em rất tin!” Tôi thật sự tin là thế......
“Thật không? Con người thật sự có kiếp sau ư?”
“Thật mà, thật mà, thật mà, con người có kiếp sau thật mà”
“Thế thì, Tiễn Ni chúng ta hãy hẹn với nhau, được không?” Anh bỗng cười trong nước mắt
“Hử? Hẹn gì cơ?”
“Hẹn kiếp sau hai chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?” anh đưa một tay ra cho tôi, lòng bàn tay ngửa lên trời, anh mong tôi có thể nắm lấy nó.
_ Tôi vẫn chưa phản ứng kịp trong sự bàng hoàng quá lớn này....
“Kiếp này anh trả em lại cho Thuần Hy, vì người em thích là cậu ấy, vậy chắc chắn đó là do kiếp trước hai người hẹn nhau kiếp này sẽ ở bên nhau, huống hồ.... ...... ....... cậu ấy cũng thích em như thế. Nhưng, kiếp sau, anh nhất định sẽ không nhường em cho Thuần Hy đâu, kiếp sau của em nhất định phải thuộc về anh! Anh đặt trước rồi!”
“Được, Tú Triết, em nhận lời, anh và em hẹn nhau, kiếp sau chúng ta sẽ ở bên nhau, nhất định sẽ ở bên nhau” Tôi đặt tay mình lên lòng bàn tay anh, nắm thật chặt.
Phải, chính xác, nhất định, kiếp sau, kiếp sau tôi sẽ ở bên Tú Triết, nhất định phải ở bên anh, tôi muốn bù đắp, bù đắp tất cả những nợ nần với Tú Triết,
“Em phải nhớ đấy, bây giờ chúng ta đã hẹn nhau rồi, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, không được nuốt lời, tuyệt đối không được nuốt lời!”
“Ừ! Không nuốt lời, không hối hận! Tuyệt đối không nuốt lời!!! Nếu Quách Tiễn Ni em có chút hối hận nào thì hãy để thiên lôi đánh chết em, chết không có đất chôn !! Ị”
“ừ, được, anh vui quá!”
Tú Triết đáng yêu quá, Tú Triết đáng yêu biết bao, kiếp này không thể ở bên anh, là Quách Tiễn Ni này không có phúc..
“Tiễn Ni, chúng ta ôm nhau lân cuôi cùng được không? Ôm nhau lân cuôi của kiêp này!” Tú Triết mở rộng vòng tay, nhìn tôi đăm đăm.
“vâng!”
Tôi không hề do dự ngả vào vòng tay anh, nước mắt không kiềm chế nổi đã tuôn trào, thấm ướt áo anh.
Tú Triết cũng khóc, chúng tôi cứ thế ôm nhau mà khóc rất lâu, rất lâu....
Lời hẹn ước kiếp sau? Vậy kiếp này thì sao? Kiếp này tôi phải sống thế nào? Tuy Tú Triết đã nói sẽ trả tôi cho Thuần Hy, nhưng Thuần Hy nhất định sẽ không nhận lời. Sao lại thế chứ? Lẽ nào tôi thật sự phải lẩm nhẩm tên anh, nhìn ảnh anh mà sống cô độc suốt đời? Như thế đau khổ lắm, nhất định là không họp với tôi. Có lẽ tôi phải ra đi rồi,, đến một nơi không có Thuần Hy để dần dần quên anh... .
Có lẽ, thực sự chỉ có thể làm thế.... .........