Mưa như thác đổ kéo đến ầm ầm.
Biển lộng gió, mưa tí tách rơi trên cửa kính khách sạn, lớp nước màu xanh thẫm phản chiếu bóng dáng vặn vẹo của hai chúng tôi.
“Đối phương là người thế nào?” Tôi hỏi.
Sasha lắc đầu: “Không biết, chưa gặp bao giờ.”
Một sự im lặng bao trùm, như thời gian đã đóng băng suy nghĩ.
Tôi an ủi cô ấy: “Chị đừng lo, nhất định bố mẹ chị sẽ chọn cho chị một người chồng tốt.”
Sasha mỉm cười: “Tất nhiên rồi, đó là con nhà quý tộc môn đăng hộ đối với nhà chị, không những điển trai mà còn rất giàu, là đối tác hôn nhân rất phù hợp.”
Nhưng một lúc sau, Sasha lại nói: “Em có nghĩ hôn nhân là đích đến duy nhất của phụ nữ không?”
Tôi ngạc nhiên, nhìn cô ấy khó hiểu.
“Có bao giờ em nghĩ… Phụ nữ cũng có rất nhiều lựa chọn như đàn ông, thay vì chỉ có hôn nhân là điểm cuối cuộc đời, cứ như thể phụ nữ chúng ta chỉ có duy nhất một tác dụng… Hay nên nói là kỳ vọng duy nhất của mọi người với chúng ta là kết hôn, sau đó sinh con.”
“Em… Em chưa từng nghĩ đến chuyện này…”
Sasha cười bảo: “Xin lỗi, chị hay suy nghĩ lung tung như vậy lắm, em đừng để tâm.” Cô ấy kéo tay tôi, nói: “Đi nào, chị dẫn em đi xem tượng Raphael.”
Ngày hôm ấy, ngón tay Sasha rất lạnh, lạnh như viên đá trắng mềm. Tôi cứ mải nhìn thẳng vào bóng lưng cô ấy, cảm thấy cô ấy muốn dẫn tôi đến một góc kỳ quặc nào khác, nơi đó cũng có một bức họa khổng lồ quái dị, trong tranh cũng có một nữ hoàng, nữ hoàng cầm thanh gươm sắc bén trong tay, chĩa thẳng vào vô số kẻ thù không có mặt mũi.
…
Ngày hôm sau, tiết trời quang đãng, Sasha và bố mẹ chị ấy rời khỏi khách sạn.
Vẫn như mọi ngày, sau khi dỗ cặp song sinh ngủ trưa, tôi ngồi một mình trên ghế trong vườn hoa đọc sách.
Một lúc sau, có một chiếc bóng che lấp ánh nắng.
“Em đang đọc Sông Lan êm đềm à?” Hubert – con trai của ngài Cameron mỉm cười nhìn tôi.
Tôi lập tức đứng dậy: “Thiếu gia Hubert.”
Tôi gọi cậu ta là thiếu gia bởi vì ai ai ở đây cũng gọi cậu ta như thế, thậm chí là ngài Lucas.
Ngài Cameron là chủ một ngân hàng lớn, ngài Lucas rất lấy lòng ông ấy, đồng thời cũng lấy lòng cả vợ con ông, đến nỗi còn phải để cô Carolyn trốn trong phòng ngủ cả ngày cơ mà.
Hubert ngồi xuống cạnh tôi, khoát tay nói: “Không cần câu nệ làm gì, em cũng ngồi đi, chúng ta trò chuyện nào.”
Tôi thuận thế ngồi xuống, cảm nhận được cậu ta đang nhìn tôi một cách càn rỡ.
“Sao em không ra bãi biển chơi?” Anh ta hỏi.
“Tôi là giúp việc của ngài Lucas, phải giúp cô Carolyn chăm sóc hai con.”
“Tiếc thật, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã mong có thể gặp em trên bờ biển, em tên là Annie đúng không? Anh có thể gọi em như vậy được không?”
Tôi gật đầu: “Dĩ nhiên là được, tùy anh.”
“Em gò bó như thế làm gì, chúng ta bằng tuổi mà.” Anh ta bật cười, “Đọc sách dưới ánh nắng không tốt cho mắt đâu, chúng ta đi tắm biển đi. Em biết bơi không?”
“Xin lỗi thiếu gia Hubert, tôi không được khỏe, không muốn đi tắm biển.”
“Thế chúng ta ngồi đây nói chuyện vậy.” Cậu ta ôn tồn nói, “Anh cũng từng đọc cuốn Sông Lan êm đềm rồi, trong đó miêu tả phong cảnh rất đẹp, chỉ có Bernard mới có sông núi dốc đứng và hữu tình như vậy.”
“Anh nói phải.”
“Em cảm thấy nam chính thế nào? Có thích anh ta không?”
“Không rõ nữa, tôi vẫn chưa đọc xong.”
“Bình thường hay đọc sách gì?”
“Bình thường phải đi học, không đọc sách nào ngoài sách giáo khoa.”
“Ồ…”
Tôi tỏ vẻ khá lạnh lùng, không lâu sau, cậu ta cũng mất hứng thú nói chuyện với tôi.
Cuối cùng cậu ta hỏi tôi: “Buổi tối có muốn đi chơi không? Anh có rất nhiều bạn, bọn họ đều muốn làm quen với em, ven biển có quán rượu và tiệm bánh, cũng có mấy thứ rất thú vị.”
“Xin lỗi anh, tôi phải chăm sóc các con của cô Carolyn, không thể rời khỏi đây.”
“Được rồi.” Cậu ta bất đắc dĩ cười nói, “Hẹn gặp lại.”
Tôi cứ tưởng cậu ta đã mất hứng với tôi, nhưng kể từ ngày hôm ấy, sáng sớm nào tôi cũng nhận được một bó hoa hồng tươi rói, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương sớm.
Người hầu tặng hoa nói: “Thiếu gia Hubert gửi cho cô, cậu ấy hy vọng có thể gặp cô trên bãi biển khi cô khỏe hơn.”
Tôi đành nhận hoa hồng, bởi điều đó làm cô Carolyn vui, cô ấy tưởng tôi và Hubert có tình cảm với nhau, trong mắt cô ấy, việc các chàng trai và cô gái ở độ tuổi chúng tôi yêu nhau có vẻ như là một điều khó tin.
Cô ấy không biết là Sasha đã nói cho tôi hay, tụi con trai đang cá cược về tôi, Hubert cá cậu ta có thể lấy đi nụ hôn của tôi trong vòng một tuần.
Trong bữa tiệc giữa trưa, người hầu chuẩn bị tiệc búp-phê, thức ăn vô cùng đa dạng. Kelly và Rachel giành nhau cây kem, khi tôi đang khuyên hai đứa thì nghe thấy các quý ông ở bên sô pha nói chuyện.
“Thằng nhãi Jonathan đúng là keo con chó, chiều hôm qua lải nhải suốt cả một buổi, tôi suýt tức điên mà bỏ đi.” Ngài Wilson cười lạnh.
“Lại tới xin anh bơm tiền à?” Ngài Baker hỏi, “Cho cái Đảng Công nhân Xã hội Phổ?”
“Ha ha.” Ngài Wilson lắc đầu khinh miệt, “Không chỉ thế, hắn còn hy vọng tôi đầu tư vào nhà máy ở New City, mở miệng đòi những nghìn đồng vàng Phổ, tôi thấy hắn nên đến bệnh viện tâm thần kiểm tra thì có.”
Ngài Baker lau kính mắt: “Những đảng phải nhỏ này tự đề cao mình quá, tưởng mình có thể nhảy choi choi nắm giữ quyền lực, đúng là thứ đần độn.”
Ngài Cameron im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Là chính đảng phái chủ chiến phát triển nhanh chóng mà lần trước mọi người nhắc đến?”
“Đúng thế.” Ngài Wilson khinh bỉ, “Một đám người nhà quê với thất nghiệp tụ tập lại thành đám ô hợp, gã thủ lĩnh tên là Lanster Hilton, dẫn đầu một nhóm cựu chiến binh thành lập nên chính đảng, bây giờ rêu rao cuồng vọng lắm.”
Ngài Cameron miết tờ báo, đặt sang một bên: “Tôi đã đọc được tin về bọn họ đăng trên báo, tôi nghĩ với tư cách là nhà đầu tư thì bọn họ đã làm được một việc rất tuyệt.”
Ngài Wilson nhún vai: “Đừng nhắc tới những đảng nhỏ đáng ghét này nữa, các anh đã nghe gì chưa? Quốc vương lưu vong đã chạy đến nước Sars xin tị nạn…”
Bữa trưa qua đi, tôi dỗ Kelly và Rachel đi ngủ, sau đó một mình đi dạo ngoài bãi biển.
Jonathan mà bọn họ nhắc đến là Jonathan mà tôi quen ư? Nếu là anh ta, vậy Lillian cũng đến đây sao?
Nắng đang rất gắt, rất ít người ra biển vào giờ này, tôi đi dọc theo bờ biển, chẳng mấy chốc đã trông thấy người kia.
Cậu ấy mặc một bộ áo tắm màu xanh nhạt, nhắm mắt nằm lặng trên bãi biển, tận hưởng làn gió vuốt ve. Làn da rám nắng của cậu ấy chuyển thành màu mật ong tuyệt đẹp, mái tóc xoăn đen dài đến thắt lưng xõa tung, như một con bướm đang giang rộng đôi cánh, khẽ rung rinh trước gió.
Tôi đi tới, ngồi xuống cạnh cậu ấy.
Dường như Lillian cũng nhận ra có người tới, cậu ấy hé mí mắt, không biết là do dự hay bối rối, một lúc sau, cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi.
“Sao cậu lại ở đây?” Lillian ngồi dậy, phủi cát mịn trên tay.
“Chủ tới đây nghỉ lễ, mình đi theo chăm sóc tụi nhỏ.”
Lillian sờ chiếc vòng hồng ngọc trên tay, im lặng không nói.
Tôi nhìn mặt biển, mùi gió biển mằn mặn thổi tới, hòa lẫn mùi tanh đặc trưng của biển, tôi nhặt một vỏ sò rồi ném đi, lớn tiếng hỏi: “Cậu có đi cùng ngài Jonathan không?”
Lillian không trả lời.
Mặt biển tĩnh lặng, sóng dập dìu lấp lánh phương xa, một chiếc thuyền buồm trắng đang từ từ cập bến, những cánh chim biển chao liệng cất tiếng kêu to.
Chúng tôi im lặng ngồi trên bờ cát, không một ai lên tiếng.
Cho tới khi có người đến làm phiền.
“Tiểu thư Annie!” Hubert phấn khích đi tới, ngồi xuống cạnh tôi, “Em tới tìm anh à?”
Tôi không ngờ lại gặp được Hubert vào lúc này, xấu hổ cười trừ rồi giới thiệu hai người họ: “Đây là Hubert, bạn của chủ nhà mình, còn đây là Lillian, bạn của tôi.”
Hai người họ bắt tay, Hubert có vẻ hứng thú với Lillian, chủ động bắt chuyện với cậu ấy.
“Cô đi học ở đâu?”
“Tôi không đi học.” Lillian vuốt tóc ra sau tai, “Học hành không nhất thiết phải tới trường, anh nói đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi, trong trường cũng chẳng dạy bao nhiêu điều hữu dụng, cô và người nhà đến đây nghỉ lễ à?”
“Đúng thế, chúng tôi vừa từ đảo Cây Gồi ở Moniben đến.”
“Phong cảnh ở đó rất đẹp, không khí lại mát mẻ, bố mẹ tôi thích nơi đó lắm, năm nào cũng phải đến một lần, cô có ở tại khách sạn Philippe không? Đồ ăn ở đó ngon hết sẩy, ngoài ra còn có loại trứng cá muối là đặc sản của địa phương, cũng ngon lắm.”
Lillian gật đầu, có vẻ như có đề tài chung: “Là cá trích di cư mỗi năm, tôi cũng rất thích hương vị đó. Rượu vang ở chỗ bọn họ khá được, dù nhà máy rượu địa phương có nhiều loại rượu vang lâu đời, nhưng tôi thích nhất là loại vang trắng sản xuất năm .”
Lillian đã không còn là cô gái chưa trải đời tại thị trấn New City nhỏ bé ngày nào, cậu ấy nói về những mặt hàng xa xỉ cùng những nơi cao cấp, biết được các minh tinh và những vở opera nổi tiếng nhất ở các rạp hát lớn, thậm chí cũng không hề lóng ngóng khi bàn về vấn đề thời sự kinh tế, chẳng mấy chốc bọn họ đã bỏ qua tôi nói liên tục, càng nói càng thân.
Tôi đứng dậy: “Tôi phải về đây, cả hai cứ nói chuyện.”
“Ừ.” Hubert nói mà chẳng ngoái đầu.
“Bao giờ cậu rảnh thì chúng ta lại đi chơi nhé.” Lillian xoay sang nói với tôi.
Tôi mỉm cười với cậu ấy, quay gót đi về khách sạn.
Rõ ràng nắng rất gắt, vậy mà tôi lại lạnh toát cả người, thậm chí còn cảm thấy chóng mặt.
Khi còn nhỏ, tôi đã từng đọc một câu chuyện cổ tích.
Có một vị thần nọ đi ngang qua một ngôi làng và tuyên bố, có thấy vách núi dựng đứng ở kia không? Trước bình minh, cô gái nào leo lên đó đầu tiên sẽ trở thành vợ ta.
Thế là các cô gái bắt đầu leo lên vách núi, nhưng rồi lần lượt rơi xuống, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người, nhưng hai người đó lại là bạn bè thân thiết, họ đã hẹn sẽ cùng leo lên vách núi, cùng trở thành vợ của vị thần ấy.
Nhưng có một người không kiên trì nổi, nàng ta sắp sửa rơi xuống vách núi, mà vị thần lại thích cô gái ấy hơn, thế là ngài đã gọi gió đến đón nàng lên đỉnh núi. Khi người còn lại vất vả leo lên đỉnh núi, nàng phát hiện mình đã mất tư cách trở thành vợ của thần, nàng ghen tị với người bạn không cần trả giá mà vẫn có được toàn bộ, thế là đã đẩy người kia xuống vách núi.
Tôi không thích Hubert, tôi ghét bọn họ xem tôi như một trò vui cá cược. Nhưng khi ánh mắt của cậu ta bị Lillian cướp đi, tôi đột nhiên tức giận, thậm chí muốn giành lại ánh mắt của cậu ta.
Chỉ là trèo lên đỉnh núi thôi mà, làm thế nào để đến nơi không thể đến?
Có được sự giúp đỡ của thần linh chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Còn hơn là tự treo lèo khiến đôi tay phải trầy xước chảy máu.
Khi nghe nói Lillian làm nữ tiếp viên, rồi sau đó trở thành nhân tình của ngài Hegar, tôi vừa cực kỳ thất vọng mà đồng thời, ở góc khuất tối tăm trong con tim lại nảy sinh cảm giác ưu việt rất khó nhận ra, tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng đã dẫn trước một bước.
Nhưng khi cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, vẫn chói lói như thế, thậm chí còn giàu hơn đẹp hơn, sự háo thắng không gì ngăn cản của tôi như ngày xuân sống lại, gió biển thổi vi vu, cỏ mọc chim bay lượn.
Tôi nhìn Lilian từ xa, một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng nhớ ra phần kết trong câu chuyện cổ tích.
Vốn dĩ vị thần không hề thích cô gái còn lại, cho nên ngài đã vung tay, cô gái đã giết bạn mình cũng rơi xuống vách núi.
Rồi sau đó thần sải cánh, bay đến ngôi làng tiếp theo.