Vì sớm biết hôm nay con gái sẽ đưa bạn trai về nhà ăn cơm, nên bữa ăn này mẹ Trương đã chuẩn bị rất phong phú. Ba Trương còn lấy rượu trắng quý giá của mình ra uống với Chung Gia Niệm hai ly.
Nói thế nào cũng là người đàn ông do con gái chọn, bọn họ đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt. Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, với sự hợp tác của Chung Gia Niệm, ba mẹ Trương cơ bản đã nắm rõ tình hình của anh. Không khí tại bàn ăn vô cùng hòa hợp, nhìn bề ngoài có thể coi là niềm vui của khách và chủ nhà.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi lại một lúc, thấy cũng không còn sớm, Chung Gia Niệm biết điều đứng dậy chào tạm biệt. Trương Tiểu Miên đưa người xuống nhà, cô nắm lấy tay hắn, có chút lo lắng hỏi: “Anh nói thử xem, ba mẹ em có cho anh qua cửa không?”
Chung Gia Niệm buồn cười xoa đầu cô, không phải câu hỏi này nên để anh hỏi cô sao? Tại sao bây giờ lại thành cô hỏi anh rồi?
“Được rồi, em đừng lo. Nếu cô chú không thích anh, anh sẽ tiếp tục cố gắng đến khi nào họ đồng ý. Chỉ cần anh thật lòng với em, họ nhất định chấp nhận anh.” Thấy xung quanh không có ai, Chung Gia Niệm đưa tay ôm lấy Trương Tiểu Miên, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Đừng sợ, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Những lời này như để an ủi Trương Tiểu Miên, nhưng phần nhiều là để an ủi chính Chung Gia Niệm. Tuy rằng cả buổi chiều thái độ của ba mẹ Trương đối với anh rất lịch sự, nhưng vẫn lộ ra vẻ xa cách, từ việc gọi anh là “Chung tiên sinh” đến tận lúc về là có thể nhìn ra, e rằng ba mẹ Trương thật sự không quá hài lòng về anh.
Anh cũng không ngạc nhiên, dù sao điều kiện của anh chỉ có: ba mẹ mất sớm, ngoài chị gái ra thì chẳng còn người thân nào. Như vậy cũng đủ khiến cho gia đình bạn gái không ưng.
Anh có thể hiểu, ai mà không muốn con gái của mình tìm được một người đàn ông hoàn hảo nhất có thể? Nhưng anh không nản lòng, anh sẵn sàng phấn đấu lâu dài, trên con đường chông gai này, chỉ cần anh tốt với Trương Tiểu Miên, thì anh tin rằng sẽ có một ngày ba mẹ cô yên tâm giao cô cho anh.
Đêm đã khuya, ba mẹ Trương vẫn còn chưa ngủ, bọn họ thảo luận về bạn trai mới của con gái mình suốt cả đêm. Lúc nghe Chung Gia Niệm nói ba mẹ anh đều mất sớm, trong lòng bà ấy đã hơi phản đối. Đứa nhỏ có xuất thân như vậy, gia cảnh không tốt chính là một nguyên nhân; thêm nữa, trong nhà không có người lớn, chỉ có hai chị em nương tựa lẫn nhau, nói một cách khó nghe thì chính là không thể dựa dẫm vào. Mẹ Trương đồng cảm với những gì anh đã trải qua, nhưng bà ấy lại sợ con gái mình đi theo anh sẽ chịu khổ.
Hơn nữa, vì sự tồn tại lúc trước của Triệu Thành, mẹ Trương không thể không so sánh hai người với nhau, sau đó lại cảm thấy Chung Gia Niệm có học vấn thấp, cũng không kiếm được nhiều tiền, dường như so sánh như thế nào thì điều kiện cũng không bằng Triệu Thành trước đây. Không phải mẹ Trương bán con, có người mẹ nào không thương con của mình? Bà ấy chỉ mong Trương Tiểu Miên tìm thấy một người bạn trai có thể mang lại cho cô một cuộc sống tốt trong tương lai.
Thật ra, bố Trương cũng không phải đặc biệt coi trọng Chung Gia Niệm, tuy cảm thấy đứa trẻ này hiền lành lễ phép, nhân phẩm có vẻ không tồi, chỉ là dù sao điều kiện cũng không tính là tốt. Nhưng ông ấy nhớ đến cảnh hôm qua con gái vội vàng chạy xuống nhà trong bộ đồ ngủ, nhớ đến cảnh hôm nay con gái đã nắm tay Chung Gia Niêm không chịu buông, nhớ đến cảnh Chung Gia Niệm gắp thức ăn cho con gái mình trên bàn ăn, lại nhớ đến ánh mắt Chung Gia Niệm khi nhìn con gái mình…
“Dù điều kiện có tốt đến đâu, cũng đừng quên Triệu Thành đã làm tổn thương trái tim Miên Niếp như thế nào.” Ba Trương thở dài, “Anh thấy thằng nhóc Chung Gia Niệm không tệ, trong mắt lúc nào cũng có Miên Niếp. Điều kiện tốt đến đâu cũng vô ích, chủ yếu là phải đối xử tốt với con bé, đây mới là điều quan trọng nhất…”
Mẹ Trương không nói gì.
“Hai đứa nó vừa mới bắt đầu yêu nhau, cũng không phải lập tức kết hôn, trước hết chúng ta đừng quá can thiệp vào, cứ từ từ quan sát.” Ba Trương thỏa hiệp nói. Mẹ Trương gật gật đầu, coi như đồng ý.
Ngày hôm sau, Trương Tiểu Miên dậy rất sớm. Chuyến tàu của Chung Gia Niệm sẽ xuất phát lúc giờ, người làm bạn gái như cô đương nhiên phải đưa tiễn, vừa ra đến cửa, ba Trương đã ngăn cô lại, hỏi một câu rất nghiêm túc: “Miên Niếp, con thích Chung Gia Niệm lắm sao?”
Trương Tiểu Miên biết ba cô đang lo lắng chuyện cô và Chung Gia Niệm. Cô không lập tức trả lời, mà suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng. Giọng điệu nghiêm túc sau khi cân nhắc kỹ lưỡng: “Ba, con biết rõ mình đang làm gì, con cũng không phải vì chuyện thất tình mà tùy tiện tìm một khúc gỗ di động an ủi.”
Nói đến đây, khuôn mặt cô lộ ra vẻ hạnh phúc của một người đang yêu: “Con thích anh ấy, thật sự rất thích.”
Ba mẹ Trương nhìn biểu hiện của con gái mình, đột nhiên cảm thấy bất kỳ sự phản đối nào cũng thật mong manh. Cuối cùng, ba Trương nở một nụ cười, dẫn theo mẹ Trương ra khỏi cửa: “Đi thôi, ba mẹ đi tiễn cậu ta với con.”
Trương Tiểu Miên có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của ba mẹ cô. Trong lòng cô rất vui vẻ, bước tới nắm lấy cánh tay của ba mẹ Trương, chân thành nói: “Ba, mẹ, con cảm ơn hai người.”
Đây là lời cảm ơn từ tận dáy lòng của cô, cảm ơn vì ba mẹ đã chấp nhận Chung Gia Niệm. Nếu tình yêu mà cô tin tưởng không nhận được sự ủng hộ của gia đình, cô sẽ cảm thấy rất buồn.
“Chẳng lẽ mẹ và ba con còn có thể lấy gậy đánh uyên ương sao?” Mẹ Trương tức giận nói.
Thực ra bà ấy vẫn có chút không hài lòng với Chung Gia Niệm, nhưng nghĩ đến lời bố Trương nói hôm qua, con gái lại thích anh đến như vậy, nên bà ấy cũng không phản đối: “Chuyện của đám thanh niên tụi con, ba mẹ sẽ không can thiệp, bản thân con cảm thấy tốt, thấy vui vẻ là được.”
Chung Gia Niệm hiển nhiên không ngờ ba mẹ Trương cũng đến tiễn mình, vốn dĩ anh đã mua đồ ăn sáng cho Trương Tiểu Miên, bây giờ lại có thêm hai vị trưởng bối nên có chút khó xử, đồ ăn chỉ có một phần, lúc này đi mua cũng không biết kịp không.
Ba mẹ Trương nhìn ra anh khó xử, vội vàng xua tay: “Gia Niệm, không cần phiền như vậy, chúng ta đã ăn sáng ở nhà. Cháu đã cố ý chuẩn bị cho Miên Niếp thì cứ đưa cho nó đi.”
Vì sự việc này, ấn tượng của ba mẹ Trương dành cho Chung Gia Niệm tăng lên rõ rệt, đối tốt với ai cũng không bằng đối với con gái mình, người đàn ông này trước khi đi còn không quên mua đồ ăn sáng cho Miên Niếp, xem ra thực sự quan tâm đến con gái nhà họ.
Nghe thấy ba mẹ Trương thay đổi cách xưng hô với mình, Chung Gia Niệm liền hiểu ra, điều này có nghĩ họ đã đồng ý chuyện của anh và Trương Tiểu Miên, ánh mắt anh lập tức sáng lên, tâm trạng tốt đến lạ thường.
Ba mẹ Trương cũng là người hiểu biết, biết đôi trẻ nhất định không thích người lớn bọn họ làm bóng đèn bên cạnh, nên sau vài câu dặn dò thì đi về trước, để lại khoảng thời gian lãng mạn cho hai thanh niên.
Ba mẹ Trương vừa rời đi, người đầu tiên thể hiện tình cảm là Trương Tiểu Miên, Cô không quan tâm dòng người tấp nập trong nhà ga, bổ nhào về phía Chung Gia Niệm, ôm chằm lấy anh: “Ba mẹ em đồng ý chuyện của chúng ta rồi!”
“Anh biết.”
Chung Gia Niệm thân thuộc xoa đầu cô. Trước giờ người phụ trách phát cơm chó đều là anh, Trương Tiểu Miên hiếm khi chủ động làm những chuyện thân mật với anh ở nơi công cộng, hiện tại cô ôm chặt anh không buông, có vẻ thật sự rất phấn khích.
“Vậy tại sao anh chẳng kích động gì hết?” Trương Tiểu Miên bất mãn nói, cô vốn tưởng rằng Chung Gia Niệm sẽ phấn khích đến mức ôm chằm lấy cô, rồi hôn cô tại nhà ga.
… Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý đâu.
Nhìn vẻ mặt của cô, Chung Gia Niệm liền biết cô đang nghĩ gì, có chút dở khóc dở cười: “Vừa rồi em nhiệt tình xông tới như vậy, nói không chừng đã có người mắng chúng ta ngược chó rồi đấy. Nếu như anh cũng kích động, thì chỉ sợ đến lúc đó người bên cạnh sẽ báo cảnh sát mất.”
“Em mặc kệ. Ai kêu bọn họ làm chó độc thân, hiếm khi có ngày hạnh phúc như vậy, chúng ta nhất định phải phát cơm chó cho toàn thế giới!” Yêu nhau chính là tùy hứng như vậy!
Chó độc thân: (╬ ̄ 皿  ̄)!!
“Cho nên…” Giọng điệu của Chung Gia Niệm đột nhiên trở nên xấu xa, “Tiểu Miên em đây là đang ám chỉ anh làm gì đó với em sao?”
Trong nháy mắt, Trương Tiểu Miên chợt nghĩ đến điều gì đó rất đen tối.
Cô có hơi chột dạ mà buông Chung Gia Niệm ra, nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, sắp đến giờ lên tàu rồi kìa.”
“Nhưng mà, bây giờ anh không muốn đi nữa rồi.” Lần này đến phiên Chung Gia Niệm chủ động ôm cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
“Nếu anh không đi sẽ không kịp giờ.” Vẻ mặt Trương Tiểu Miên nghiêm nghị.
“Em cứ về như vậy sao? Không để lại cho anh một nụ hôn tạm biệt à?” Chung Gia Niệm giả vờ bày ra vẻ mặt đáng thương.
Nghe được những lời này, Trương Tiểu Miên lập tức bùng nổ. Đây là những lời mà cô đã nói với Chung Gia Niệm khi mời anh hôn, bởi vì lúc trước anh không chủ động nên mới khiến cô phải chủ động, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, cô điều cảm thấy ngượng ngùng, lúc này đến lượt mình bị anh đùa giỡn, trong lòng Trương Tiểu Miên quả thực vừa thẹn vừa giận.
Vậy nên, Trương Tiểu Miên không được tự nhiên tỏ vẻ “cục cưng mới không thèm làm như vậy”, đồng thời đẩy Chung Gia Niệm về hướng cửa soát vé, dùng hành động để chứng minh “bản thân cục cưng cũng có liêm sỉ đấy nhá”.
Chung Gia Niệm biết không thể đùa quá mức, nên cũng ỡm ờ để cô đẩy mình đến cửa soát vé. Anh quay đầu vẫy tay với cô, cuối cùng cũng lưu luyến lên xe.
Haiz, trong mấy ngày tới sẽ không được gặp Tiểu Miên thân yêu của anh rồi. QAQ
Sau đó, điện thoại của anh vang lên một tiếng, anh nhấn vào WeChat, khẽ nở nụ cười.
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Chu ~ [Trái tim]
Tiểu Miên ngạo kiều nhà anh đúng là đáng yêu chết mất, Chung Gia Niệm nghĩ thầm. Anh nhấn nút thoát ứng dụng, không nhịn được hôn nhẹ lên màn hình khóa điện thoại.
—— Trên hình nền màn hình, Trương Tiểu Miên đang cười rạng rỡ với anh.
Ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng, tâm hồn ấm áp nhưng ngại thể hiện ra ngoài. (Ý là lúc nãy ở bên ngoài không chịu hôn người ta mà lên WeChat gửi nụ hôn é:>>)