Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

chương 9: anh phát rất nhiều thức ăn cho chó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em vào trước đi, tôi đi đậu xe.”

Hôm nay là buổi hẹn hò của Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên… À không, là đi học hỏi và khảo sát tình hình thực tế của tiệm khác. Mục tiêu của cửa tiệm là nằm ở khu vực trung tâm thành phố, cho nên rất khó tìm chỗ đậu xe, Chung Gia Niệm chu đáo để Trương Tiểu Miên xuống ngay lối vào cửa tiệm, Sau đó một người một ngựa đi tìm chỗ đậu xe gần đó.

Trương Tiểu Miên liếc nhìn tấm biển trên cửa: Tiệm Café Mèo. Cô chợt nhớ ra, thực ra không lâu trước đây cô đã từng nhìn thấy tên của cửa tiệm này. Nó xuất hiện trong một tài khoản Weibo chuyên giới thiệu các khu ăn uống vui chơi ở thành phố G, tiệm café mèo này đã học hỏi hình thức kinh doanh café mèo ở Nhật Bản, và trở nên phổ biến trong những năm gần đây, được các cặp đôi trẻ và dân văn phòng đón nhận nhiệt tình, đánh giá trên mạng rất tốt.

Là một tín đồ ăn uống, Trương Tiểu Miên đã sớm muốn nếm thử “Macaron Mèo”, một món bánh điểm tâm đặc biệt nổi tiếng ở đây, cô cứ lần lựa mãi nên chưa tìm được cơ hội nếm thử, không ngờ hôm nay trời xui đất khiến thế nào mà Chung Gia Niệm lại đưa cô đến đây.

Nghĩ đến món điểm tâm đang chờ mình thị tẩm, Trương Tiểu Miên không thể chờ được nữa, cô háo hức đẩy cửa bước vào, vừa bước vào cửa tiệm đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của cafe, nhìn xung quanh vài vòng, trong tiệm được trang trí chủ yếu bằng gỗ, màu chủ đạo là vàng nhạt và xanh nhạt, trông rất tươi mát và tự nhiên, còn mang theo một chút hơi thở của văn học.

Có lẽ là vì muốn tạo không gian thoải mái cho mèo, nên bàn ghế, tủ treo tường và thậm chí đến cả trần nhà trong cửa tiệm đều được bố trí theo kiểu thuận tiện cho mèo leo trèo, những con mèo thuộc các giống loài khác nhau nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong cửa tiệm. Theo như tính toán sơ lược của Trương Tiểu Miên, thì có ít nhất mười con mèo trong cửa tiệm này.

Bỗng một cảm giác kỳ lạ truyền đến bàn chân, Trương Tiểu Miên cúi đầu, liền nhìn thấy một con mèo mướp sọc trắng đen đang kéo đôi giày của cô bằng đôi bàn chân đầy thịt của nó, có vẻ như nó không sợ người lạ chút nào.

“Kính chào quý khách.”

Tiếp đón cô chính là một nhân viên trẻ có giá trị nhan sắc cực cao, trông rất lịch sự và dịu dàng, có lẽ là sinh viên đại học đang đi làm. Sau khi Trương Tiểu Miên nói rằng cô vẫn còn một người bạn nữa, cậu nhân viên đẹp trai đã dẫn cô đến một chiếc bàn đôi bên cạnh cửa sổ. Chỉ có điều…

Khi đi ngang qua một chiếc bàn gần đó, Trương Tiểu Miên bất ngờ và có chút lúng túng khi nhìn thấy một cặp đôi đang ngồi ở đó.

Đúng là oan gia ngõ hẹp…

Cho nên mới nói, có đôi lúc thế giới này thật nhỏ bé, Trương Tiểu Miên nhìn bạn trai cũ đã vứt bỏ cô cách đây không lâu, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp, trong lúc nhất thời không biết có nên chào hỏi theo phép lịch sự, hay là giả vờ như không biết anh ta rồi cứ thế đi ngang qua.

Cô còn chưa quyết định phải làm gì, thì người bên kia đã phát hiện ra cô. Khoảnh khắc tên bạn trai cũ khốn nạn A Thành nhìn thấy cô, trong mắt anh ta có chút kinh ngạc và hoảng loạn. Sau khi nhìn thấy Trương Tiểu Miên, người phụ nữ ngồi đối diện anh ta bắt đầu nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thù địch, rõ ràng cô ta đã biết thân phận bạn gái cũ của Trương Tiểu Miên.

Ha ha, mặc dù Trương Tiểu Miên biết rằng đối phương tất nhiên sẽ không thích mình, vì dù gì cô cũng được coi là tình địch, nhưng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô như muốn nói “Đồ si tình, còn dám ở đây quấn lấy người đàn ông của tôi” là có ý gì? Cô mới là nạn nhân có được chưa, thời buổi này tiểu tam đều lộng hành như vậy sao?

“Cô là Trương Tiểu Miên?”

Còn chưa kịp hiểu tại sao đối phương lại biết tên mình, Trương Tiểu Miên đã bị vẻ kiêu ngạo của tiểu tam làm cho mở mang tầm mắt. Cô thật sự không ngờ, người bị hại là cô còn chưa lên tiếng than trách, vậy mà bên kia lại đánh đòn phủ đầu, dùng bộ dáng chính trực và ngữ khí chính nghĩa buộc tội cô:

“Không ngờ lại bám theo đến tận nơi này. Cô Trương, chen chân vào tình yêu của người khác là việc làm vô đạo đức, cô kiên trì nhiều năm như vậy, tôi thật sự rất khâm phục cô. Nhưng tôi và A Thành sắp kết hôn, hy vọng cô sẽ không tiếp tục quấn lấy bạn trai của tôi.”

What? Excuse me?

Trong lúc Trương Tiểu Miên còn đang ngu người, thì tên bạn trai cũ khốn nạn A Thành cũng làm ra vẻ không đành lòng tổn thương nhưng buộc phải kiên quyết chém thêm một đao: “Tiểu Miên, em đừng bám theo anh nữa, anh chỉ yêu một mình Lâm Lâm, anh không thích em, chúng ta không thể.”

What? Excuse me? Mẹ nó, ai có thể nói cho cô biết đây là kịch bản gì không?

Đối với tình huống hại não trước mặt, Trương Tiểu Miên không đủ năng lực để ứng phó kịp thời, cô không giỏi tranh cãi với người khác, căn bản chưa kịp nghĩ thông lời này của bạn trai cũ và người yêu anh ta là từ đâu ra, nhất thời không biết nói gì.

Ở trước mặt người khác, sự im lặng của cô đồng nghĩa với việc cam chịu và đuối lý. Ngay khi tên bạn trai cũ khốn nạn A Thành lại định nói gì đó, Trương Tiểu Miên bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau.

“Tiểu Miên, sao thế?”

Một bàn tay mang theo hơi lạnh choàng qua bả vai cô, kéo cô vào lòng mình, cô vốn định giẫy giụa theo bản năng, thì chợt nhận ra giọng nói hơi trầm của Chung Gia Niệm, nên cô đã không tiếp tục phản kháng, ngoan ngoãn để anh ôm lấy mình. Tuy không biết hành động này của anh là có ý gì, nhưng Trương Tiểu Miên tin rằng anh không phải là người lợi dụng cơ hội để chiếm hời từ cô.

Có lẽ chính Trương Tiểu Miên cũng không để ý, trong tiềm thức của cô đã xếp người đàn ông quen biết không quá một tháng này vào phạm vi đối tượng đáng tin cậy.

Cho nên mới nói, muốn hạ gục trái tim một người, trước hết phải đi qua đường dạ dày. Việc cho ăn không ngừng của Chung Gia Niệm đã thu được kết quả rõ rệt đối với tín đồ ăn uống là Trương Tiểu Miên.

—— Nhưng người trong cuộc lại không nhận ra điều này.

“Mèo con tham lam, chẳng phải em nói muốn ăn Macaron Mèo sao, hm?”

Chung Gia Niệm cúi đầu, lời nói vang vọng bên tai cô, giọng điệu mang sự mờ ám giữa những người yêu nhau, bàn tay ôm lấy bả vai cô đồng thời siết chặt, khiến cả người Trương Tiểu Miên dán sát vào lòng ngực anh, tay còn lại nắm lấy bàn tay cô, mười đầu ngón tay quấn bện vào nhau, động tác nhẹ nhàng lại thân mật, khiến cho người ta nhìn vào liền biết hai người là một cặp đôi.

Sau đó, Chung Gia Niệm mới dời tầm mắt nhìn những người bên cạnh, nhướng mày hỏi: “Tiểu Miên, bọn họ là ai?”

Mặc dù phản ứng của Trương Tiểu Miên hơi chậm, nhưng dù sao cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm như vậy, cô đã có thể nhìn ra Chung Gia Niệm muốn giúp cô giải vây. Thật ra cô không quan tâm đến vấn đề thể diện, nhưng cô sẽ không phủ bỏ lòng tốt của Chung Gia Niệm.

Huốn chi tên bạn trai cũ lại cố tình bóp méo sự thật, hất xô nước bẩn lên người cô… Chung Gia Niệm tình nguyện ở bên cạnh giúp đỡ cô, dù chỉ là một tấm lá chắn giả vờ, nhưng cũng khiến Trương Tiểu Miên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Bạn trai cũ.”

Trương Tiểu Miên vừa nói xong, ánh mắt của bạn trai cũ và “niềm vui mới” có hơi thay đổi, thần kinh thô như Trương Tiểu Miên không hề nhận ra chi tiết này, nhưng Chung Gia Niệm lại chú ý tới, dựa theo tình cảnh thì anh đã đoán ra được đại khái thủ đoạn của tên cặn bã một chân đạp hai thuyền này, không ngừng khinh thường trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản.

“Chính là mối tình đầu năm năm của em sao?”

Chung Gia Niệm thở dài bất đắc dĩ, anh đưa tay xoa xoa đầu Trương Tiểu Miên, động tác dịu dàng, vẻ mặt trìu mến như một người bạn trai cưng chiều bạn gái hết mực: “Anh biết hai người đã chia tay, tất cả đều là chuyện quá khứ, anh đã nói với em là anh không để ý chuyện này rồi mà. Em không cần căng thẳng như vậy, đồ ngốc.”

Lúc nói chuyện, anh vờ như vô tình lại cố ý mà nhấn mạnh mốc thời gian, đồng thời không chút dấu vết xóa sạch mối quan hệ giữa Trương Tiểu Miên và bạn trai cũ, và cũng khẳng định tình cảm giữa anh với Trương Tiểu Miên vô cùng tốt. Sau đó quay đầy nhìn cậu nhân viên đẹp trai vẫn luôn im lặng đứng một bên xem kịch, anh nói: “Một hộp Macaron Mèo mang về, cảm ơn.”

Cậu nhân viên cửa loáng thoáng cảm nhận được bầu không khí âm thầm giữa các vị khách, đương nhiên cũng không thiếu thức thời đến mức nhắc đến chuyện giữ chỗ nữa, lập tức nghe theo yêu cầu đi đến quầy đóng gói Macaron vào hộp.

Chung Gia Niệm gật đầu với hai người đang ngồi như một lời chào hỏi, sau đó đưa Trương Tiểu Miên đến quầy thu ngân, mười đầu ngón vẫn nắm chặt, hành động thân mật đến mức khiến những người xung quanh cảm thấy như bị thồn thức ăn cho chó. Lúc nói chuyện với Trương Tiểu Miên, giọng nói đầy tinh tế được giữ ở mức vừa đủ để bạn trai cũ ngồi bàn bên kia có thể nghe rõ:

“Em quên lát nữa chúng ta còn phải đi xem phim sao? Nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu, ngoan, lần sau anh sẽ đưa em đến đây, cho em ăn thoải thích có được không?”

Trương Tiểu Miên vẫn đang trong trạng thái ngây người, cô gật gật đầu, đáp lại anh một cách mơ hồ, trong lúc đó vẫn luôn để anh tùy ý kéo đi, vì thế ở trong mắt mọi người, một màn này liền biến thành cảnh ân ái hằng ngày của anh bạn trai thuộc hệ cưng chiều và cô bạn gái ngoan ngoãn biết nghe lời. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Chung Gia Niệm lập tức tung ra đại chiêu, ném thức ăn cho chó vào mặt bọn họ: Lúc thanh toán tiền, giống như tình cờ nhìn thấy sản phẩm mới được đặt ở quầy cho khách hàng dùng thử, anh với lấy chiếc bánh vị matcha, rồi đưa nó đến bên miệng Trương Tiểu Miên dưới ánh mắt chứng kiến của bao nhiêu người.

Mũi tên đã lên dây, không thể không bắn ra, cho nên Trương Tiểu Miên đành phải căng da đầu phối hợp, há miệng ăn bánh. Ngay tại khoảnh khắc đôi môi cô chạm vào ngón tay của Chung Gia Niệm, cô đã xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, đây chắc chắn là một việc đáng xấu hổ nhất mà cô đã làm trong hai mươi bốn năm qua.

Cô cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn mặt mọi người, vì vậy cô đã bỏ lỡ hành động ngược chó tiếp theo của Chung Gia Niệm: Anh bình tĩnh thu tay lại, rồi đặt nó trước môi mình, thản nhiên liếm vụn bánh còn sót lại trên đầu ngón tay, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Trương Tiểu Miên đang cúi đầu, nó dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.

Giây phút này, tất cả mọi người trong cửa tiệm đều có một suy nghĩ trong lòng —— Cao sanh ơi, người hãy mau đến đây thiêu chết cặp đôi đang ngang nhiên ngược chó độc thân đi.

Trước khi cả hai bị lăng trì dưới sự tức giận và oán hận của quần chúng, Chung Gia Niệm đã kịp thời kéo Trương Tiểu Miên ra khỏi tiệm cafe, thừa dịp cô còn đang trong trạng thái trì trệ, anh giả vờ không biết gì tiếp tục nắm tay cô.

Thế là con sói già Chung Gia Niệm bày ra dáng vẻ chính trực “Chỉ là tôi quên buông tay thôi đấy, tuyệt đối không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em” để tiếp tục nắm tay Trương Tiểu Miên, duy trì trạng thái của một đôi tình nhân mùi mẫn, ân ân ái ái từ tiệm cafe Mèo đến chỗ đậu xe cách đó hai dãy nhà. Mà người bị đứng máy nãy giờ là Trương Tiểu Miên cuối cùng cũng lấy lại được chỉ số IQ, cô ngượng ngùng rút tay lại, chủ động mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.

… Chung Gia Niệm tuyệt đối không thừa nhận lúc cô buông tay ra, anh đã hối hận vì sao không đậu xe xa hơn một chút.

Hai người ngồi trong xe, bầu không khí vô cùng vi diệu, còn có chút xấu hổ —— Ít nhất Trương Tiểu Miên cho là như vậy. Một mặt, cô cảm thấy xấu hổ trước hành động thân mật của hai người khi giả vờ làm tình nhân vừa rồi. Mặt khác, lại cảm thấy những chuyện khó coi giữa mình và bạn trai cũ đều bị Chung Gia Niệm bắt gặp, bỗng nhiên có chút canh cánh trong lòng.

Cô thấy rất khó hiểu, tại sao lần nào dính líu đến bạn trai cũ, cô đều ở chung một chỗ với Chung Gia Niệm?

Trương Tiểu Miên đã quên, trên thế giới này có một loại âm mưu gọi là, lợi dụng khoảng trống để len vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio