Mộc Tử Mạt đi theo phía sau Cố Tính vào cửa, sau khi đóng cửa lại, Cố Tính cúi xuống. Ở trong tủ giày tìm đôi dép vải bông màu xanh nhạt đưa cho cô, thấy vẻ khẽ giật mình trên mặt của Mộc Tử Mạt, anh giải thích, "Đây là của mẹ tớ, bình thường có thời gian bà cũng sẽ tới đây nấu cơm giúp tớ."
Mộc Tử Mạt ngồi xổm xuống. Cởi giày cao cổ màu hồng của mình, sau đó thay dép vải bông. Chân của cô không lớn, đi vào cảm giác lỏng lỏng, giống như hơi đi nhanh một chút nó sẽ rơi ra, chỉ là, ngược lại vô cùng ấm áp.
Dưới chân Mộc Tử Mạt đi dép vải bông, trong đầu cũng không tự giác hiện lên bóng dáng chủ nhân của nó, chẳng qua là vội vã gặp mặt một lần ở trong buổi họp phụ huynh, bây giờ nhớ lại, hình dáng lại rõ ràng khác thường, khi đó mẹ của anh, cả người tản ra hơi thở ấm áp, đích xác là ở cái nhìn đầu tiên có thể khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được.
Cậu của Mộc Tử Mạt cũng là quan ngoại giao trong đại sứ quán, dù sao bình thường cũng bay tới bay lui các nơi trên thế giới, có rất ít thời gian của mình, coi như về đến nhà cũng là không nói cười tùy tiện, nghiêm túc đến đáng sợ.
Nhưng mà trên người mẹ của anh, có lẽ là bản tính nữ nhân cho phép, hoàn toàn không thấy được sự sắc bén của quan ngoại giao, bà ấy ở trước mặt con trai cười đến dịu dàng như vậy, hơn nữa còn sẽ bớt chút thời gian nấu cơm giúp anh.
Mộc Tử Mạt nghĩ, anh nhất định có một người mẹ rất tốt.
Cố Tính vào phòng bếp rót một chén nước nóng cho cô, Mộc Tử Mạt vội vàng khoát tay nói "Không cần không cần, ở trong túi xách của tớ cũng có", nói xong đưa tay lấy túi xách đặt ở trên ghế sa lon.
Tay của Cố Tính cũng không có thu lại, trên mặt cười như không cười, nhất thời trong lòng Mộc Tử Mạt "Lộp bộp" một cái, cô nhớ lại trước đây không lâu, cũng chính là cái buổi tối hội diễn văn nghệ chào mừng Nguyên Đán, cô nhìn vào đôi con ngươi như sao sáng kia, si ngốc hỏi, "Như vậy, tớ phải làm cái gì?"
Cô chưa từng yêu đương qua, đối với tình cảm giữa nam nữ. Chuyện cũng là u mê, cô không biết là bạn gái, cô cần phải làm cái gì, nên làm cái gì.
Có lẽ cả cuộc đời này Mộc Tử Mạt cũng khó mà quên được, cái người nam sinh tuấn tú bình thường lạnh nhạt đó, hai tay vịn vai của cô, trong mắt viết đầy nghiêm túc, cũng mang theo nụ cười không cách nào ẩn núp, cúi đầu ở bên tai cô nói, "Không cần, cậu chỉ cần giao cho tớ một cái tư cách, tham dự cuộc đời của cậu."
Đáy lòng lại bởi vì những lời này của anh hiện lên một tia dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, lúc này Mộc Tử Mạt mới cảm giác được một cách rõ ràng, người trước mắt này, đối với cô mà nói là thật không giống nhau.
Anh đã trải qua sự cho phép, tiến vào thế giới của cô, anh đã không thể thoát khỏi cuộc sống của cô.
Mộc Tử Mạt nhìn về phía anh cười ngọt ngào, đưa tay nhận lấy chén nước, dọc theo miệng chén mà uống một chút, mắt bởi vì hơi nước bay lên mà mơ hồ một mảnh, ở trong lòng có một giọng nói kiên định nói cho cô biết, cô đã đến gần hạnh phúc như vậy.
Đúng, hạnh phúc.
Mộc Tử Mạt nằm ở trên giường, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát chung quanh.
Phòng ngủ của Cố Tính cũng như bản thân của anh, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ. Sách được đặt gọn gàng trên bàn học, mặt bàn hết sức sạch sẽ.
Cửa sổ được mở ra, gió lạnh vi vu làm rèm cửa sổ có hoa văn màu xanh dương nhạt khẽ cuốn lên, chăn nhung tơ màu trắng quấn chặt lấy trên người Mộc Tử Mạt, bị hơi thở nam tính xa lạ bao quanh, suy nghĩ của cô có một khắc trấn tĩnh như vậy, nhớ tới vừa rồi cô còn chần chờ hỏi anh mình phải ngủ nơi nào, khóe miệng lại không kìm được khẽ cong lên một đường cung.
Thật ra thì cô mới vừa chân chính muốn hỏi chính là: Cậu ngủ nơi nào?
Theo hiểu biết của cô đối với Cố Tính, anh nhất định sẽ rất có phong độ mà tặng chiếc giường duy nhất cho cô.
Cố Tính cưng chiều sờ sờ mềm mại tóc dài cô, "Tớ không ngủ, còn có một phần bài thi vật lý thi đấu chưa có làm xong."
Nhớ tới cái này, Mộc Tử Mạt cũng đưa tay sờ sờ tóc của mình, lại kỳ dị phát hiện phía trên hình như còn lưu lại nhiệt độ của anh, cô cầm điện thoại di động lên đặt đồng hồ báo thức rồi để trên bàn nhỏ bên giường, ngày mai cũng không thể dậy trễ.
Một hồi mệt mỏi kéo tới, Mộc Tử Mạt ngáp một cái, liền ngủ say.
Lúc Cố Tính làm xong bài thi ngẩng đầu nhìn thời gian, mới năm giờ rưỡi, trong lòng có chút giật mình, tốc độ làm bài thi lần này vậy mà nhanh như vậy, đứng dậy rót cho mình một chén nước, lại không yên tâm trở về phòng ngủ nhìn một chút, không biết lúc cô ngủ có đạp chăn hay không?
Nhìn cô ngủ an ổn dưới chăn màu trắng, hô hấp nhẹ nhàng khẽ lên khẽ xuống, lông mi thật dài an tĩnh rũ xuống, môi đỏ tươi khẽ cong lên, mang theo tính trẻ con mà bình thường khó có thể nhìn thấy, cũng chỉ là nhìn như vậy, nơi nào đó ở đáy lòng lại mềm mại.
Giúp cô dịch dịch chăn, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Ở trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi Cố Tính bị tiếng chuông báo thức của điện thoại di động đột nhiên vang lên bên trong gian phòng đánh thức, âm thanh rất nhanh liền biến mất, nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng.
Trong phòng yên tĩnh, không có một chút âm thanh, Cố Tính đẩy cửa phòng ra, điện thoại di động màu trắng bị tùy ý vứt trên mặt đất, may là sàn nhà trải thảm thật dầy. Vốn là người nên tỉnh ngủ lại co ro trong chăn, tiếp tục ngủ một cách bình yên.
Cố Tính bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cuối cùng anh cũng biết tại sao cô mỗi ngày đều đến muộn.
Nhặt điện thoại của cô lên nhẹ nhàng đặt vào trên bàn, đi tới trước giường nhỏ giọng gọi cô một tiếng, không có phản ứng, vươn tay giúp cô gạt tóc dính vào trên gương mặt ra, lại cẩn thận đẩy cô một cái, vẫn không có phản ứng.
Xem ra cô thật sự mệt mỏi.
Dù sao trước kia cô mỗi ngày đều đến muộn, trễ nhiều như vậy đến muộn một ngày cũng không tính là cái gì, huống chi, anh căn bản không cho là bỏ qua tiết học sáng sớm đối với cô có tổn thất gì, thành tích của cô vẫn rất ổn định.
Đối với một học sinh lớp mười hai mà nói, nếu như có thể, ngủ nhiều một chút luôn là tốt. Yên tâm thoải mái mà suy nghĩ như vậy, Cố Tính mở cửa đi ra ngoài. (lại nói các cô gái về sau nếu như tìm bạn trai, ngàn vạn đừng tìm người như Cố Tính, nếu không, bạn sẽ vĩnh viễn đến muộn!!!)
Khi Mộc Tử Mạt chân chính tỉnh lại, mặt trời mùa đông ấm áp đã miễn cưỡng xuyên thấu qua hoa văn trên rèm cửa sổ rơi đầy mặt đất, trên bàn sách cây kim nhỏ của đồng hồ báo thức đã vô tình chỉ ở tám giờ rưỡi, cô có chút không thể tin dụi dụi con mắt, thật không dám tin những gì mình nhìn thấy, cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, thầm kêu một tiếng không tốt, liền vội vàng bò xuống giường.
Lần này Mộc Tử Mạt ước chừng so bình thường nhiều tới muộn hơn một giờ, tiết thứ hai cũng bắt đầu lên, cô mới từ phía sau lặng lẽ đi vào.
May mắn là tiết học ngữ văn, Lão Sư Ngữ Văn đối với môn sinh đắc ý của mình tự nhiên sẽ không có khó khăn vặn hỏi quá nhiều, hướng Mộc Tử Mạt gật đầu một cái liền tiếp tục giảng bài như không có việc gì.
Thật vất vả đến khi tan học, mới vừa đi gấp, ngay cả bữa ăn sáng Mộc Tử Mạt cũng không để ý tới ăn, hiện tại mới cảm giác được bụng đói đang kêu, không còn hơi sức nằm ở trên bàn.
Ngược lại vào lúc này Triệu Viện Viện mạnh như rồng như hổ rồi, xem ra chuyện xảy ra tối hôm qua ảnh hưởng cũng không lớn với cô ấy, nhìn dáng vẻ Mộc Tử Mạt mệt mỏi như thế, cô ấy có chút không nhịn được, "Tử Mạt, tối hôm qua liên lụy cậu."
Mộc Tử Mạt là người cỡ nào coi trọng giấc ngủ, lại bị cô ấy nửa đêm nửa hôm kéo dậy, mạo hiểm gió lạnh theo cô ấy đi bệnh viện, dù nói thế nào, trong lòng cũng là áy náy.
Mộc Tử Mạt tay ôm bụng, xoay người lắc đầu một cái, dùng bút gõ đầu cô ấy một cái, nói, "Đồ ngốc." Cuối cùng, vẫn không quên bổ sung thêm một câu, "Nếu đổi lại là tớ, cậu có thể thấy chết mà không cứu, cậu có thể an ổn ngủ tới hửng sáng sao?"
Bình thường Triệu Viện Viện nghe không được người khác vũ nhục chỉ số thông minh của cô ấy, thế nhưng chính là lời nói từ trong miệng Mộc Tử Mạt nói ra, lại để cho cô ấy có nói không ra cảm động, hoảng hốt cảm thấy, hình như Mộc Tử Mạt có chút thay đổi nào đó không giống với nhau.
Cô ấy đưa tay lấy ra một hộp sữa chua ở trong ngăn kéo, thuận tiện cầm lấy một thanh kẹo sữa bò, cùng đưa cho Mộc Tử Mạt, "Tớ chỉ có sữa chua, uống tạm đi."
Lý Sở Tâm cũng đưa tới một cái bánh mì salad, Mộc Tử Mạt đồng thời nhận lấy, đáng tiếc, đều không phải là thứ cô bình thường thích ăn. Chỉ là, dường như cũng không có lựa chọn nào khác.
Nhìn đáy mắt nhàn nhạt màu xanh của Mộc Tử Mạt, áy náy trong lòng Triệu Viện Viện lại nổi lên. Lúc trời sáng cô ấy cũng là mới truyền nước biển xong, ở bên ngoài ăn bữa sáng, liền trực tiếp trở về phòng học, cho nên cô ấy cũng không biết tối hôm qua Mộc Tử Mạt cũng không trở về túc xá.
Mới vừa cắm ống hút vào hộp sữa chua, điện thoại di động trong ngăn kéo liền vui vẻ vang lên, thời điểm tối hôm qua cô đặt chuông đồng hồ báo thức, buổi sáng quên chuyển sang chế độ rung.
Mộc Tử Mạt có chút kinh ngạc lúc này sẽ là ai gọi cho cô, cầm lên vừa nhìn, là một mã số xa lạ, chần chờ ấn nút nghe, "Alo?"
"Là tớ." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Tính, Mộc Tử Mạt dường như có thể cảm giác được dáng vẻ khóe miệng hơi cong lúc anh nói chuyện, nhất thời cảm thấy tâm tình rất tốt.
Còn chưa kịp phản ứng, Cố Tính còn nói, "Cậu đi ra ngoài một chút, tớ chờ cậu."
"Hiện tại?"
Bên kia vô cùng xác định "Ừ" một tiếng, Mộc Tử Mạt nhìn bên ngoài một chút, cúi đầu đáp một tiếng, "Được."
Lớp mười hai ban trừ đi đồng học nằm ở trên bàn giả vờ ngủ say ra, người thanh tỉnh thì vô cùng kinh ngạc nhìn Mộc đồng học trong lớp bình thường không lộ vui buồn thế nhưng mang theo nụ cười không che giấu chút nào đi ra ngoài.
Trên đất, ngạc nhiên bể nát dưới đất.
Cố Tính đứng ở dưới ánh mặt trời, đổi một cái áo khoác vàng nhạt đơn giản, cả người thoạt nhìn càng thêm ấm áp dễ gần, Mộc Tử Mạt từ từ đến gần, mùa đông nắng ấm chiếu vào bóng dáng của cô, giống như cô từng bước nhào tới trên người anh.
Mộc Tử Mạt nhìn cái dáng của mình nở nụ cười, trong mắt ấm áp ba quang lưu chuyển, có nói không ra được trong veo linh động.
Cố Tính giơ giơ lên cái túi trong tay về phía cô, Mộc Tử Mạt thấy bên trong chứa bánh bao và sữa tươi mà cô thích ăn, nhận lấy sữa tươi vẫn còn nóng, nhất thời, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
So với cái người đêm hôm đó nghiêm túc nói với mình "Tớ thích cậu" kia, mang cho cô một hồi cảm giác lâng lâng, nhưng giờ phút này, cô lại là từ trong lòng cảm thấy một loại chân thật, một loại chân thật thập phần xác định, một người nếu quả như thật thích bạn, anh ấy sẽ không nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt với bạn, thế nhưng anh ấy lại sẽ vì bạn thay đổi mỗi một chi tiết nhỏ để cho bạn cảm động không nói nên lời.
"Mới vừa đi được gấp như vậy, nhất định còn chưa có ăn sáng đi?" Giọng nói Cố Tính lộ ra có chút bất đắc dĩ, buổi sáng hắn nấu cháo, sau khi đi ra bên ngoài mua bữa sáng trở về, cô liền biến mất.
Sau đó, anh đến siêu thị gần đây, chọn thật lâu mới tìm được loại nhãn hiệu sữa tươi tinh khiết cô thích uống, lại thuận tay cầm hai cái bánh bao chà bông, lúc này mới quay về trường học.
Mộc Tử Mạt gật đầu một cái, cũng là e lệ rụt rè không dám ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Làm sao cậu biết số di động của tớ?"
Cô nhớ rõ mình rất ít cho người khác số di động của mình, trừ phi là người đặc biệt thân thiết.
Mà Cố Tính, cô gần đây mới cùng anh thân cận như vậy, vốn là muốn nói cho anh biết, nhưng là mỗi lần ở cùng anh luôn là sẽ quên.
Cố Tính cho cô một đáp án không tính là câu trả lời, "Cậu cứ nói đi?"
Mộc Tử Mạt chu mỏ một cái, có chút không nói nên lời nói, "Tớ nơi nào sẽ biết!" Nếu là biết cũng sẽ không hỏi nha!
Cố Tính vô cùng hưởng thụ thưởng thức biểu cảm sinh động trên mặt của cô, hình như, càng ngày càng đến gần cô, thì sẽ phát hiện, thật ra thì cô không chỉ có một loại dáng vẻ, so sánh với bình thường cô luôn là cười nhạt một tiếng, anh thích cô chân thật như vậy hơn.
Thật ra thì trong lòng Mộc Tử Mạt còn không phải là muốn như vậy chứ? Mặc dù anh trước kia đối cư sử khiêm tốn lễ độ, lại mơ hồ có thể cảm thấy anh lạnh nhạt và xa cách, nhưng là bây giờ không giống nhau, hình như cô có thể từ trên người anh thấy nhiều cảm xúc hơn, vẫn là anh như vậy tốt hơn.
"Rốt cuộc là làm sao biết hả?" Mộc Tử Mạt có chút gấp gáp hỏi, chẳng lẽ là cô tối hôm qua mộng du nói cho anh biết? Nghiễm nhiên không ngờ cử chỉ thân mật chủ động của mình như thế làm cho người bên cạnh cô có bao nhiêu rung động.
Cố Tính nhìn cái tay trắng nõn mềm mại của cô nắm ống tay áo của mình, bởi vì mùa đông nhiệt độ thấp, mạch máu không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy sợi nhỏ, bỗng nhiên tâm thần nhộn nhạo, thoáng bình phục tâm tình, anh hùng hồn mà nói ra bốn chữ, "Hệ thống trường học."
À? Mộc Tử Mạt chưa từng nghĩ tới đáp án này, có chút không thể tin, nhanh chóng phản ứng, "Cậu xâm nhập trang web trường học?"
Cố Tính có phần giấu đầu hở đuôi mà cúi đầu ho một tiếng, Mộc Tử Mạt càng thêm khẳng định đáp án của mình.
Trời ạ, cô làm sao sẽ quên, người trước mắt này là một tồn tại giống như Thần của trường trung học H, không chỉ có thành tích khoa học tự nhiên nổi trội, hàng năm tất cả giải thưởng máy tính lớn nhỏ đều cầm đến nhũn tay rồi đấy!