Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

chương 51: có phải khiến ngươi đau hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Dịch: Emily Ton.

Ánh mắt chưởng quầy hơi mờ đi một chút, sau đó biến mất, lấy lại vẻ mặt tức giận.

"Ngươi nói bậy gì thế, ta không nói dối, chính tiểu tử này đã làm vỡ ngọc bội của ta."

Trong khi nói, hắn càng dùng sức nắm tay Vệ Dịch.

Vệ Dịch bị ăn đau, chau mày, đáng thương nhìn Kỷ Vân Thư.

Ánh mắt Kỷ Vân Thư rất bình tĩnh, hơi nâng hai nửa ngọc bội vỡ vụn lên, thờ ơ nói: "Ngươi nói ngọc bội này vừa rồi mới bị vỡ nát? Rõ ràng chính là đang mở to mắt nói dối. Bất luận ngọc thạch nào, cũng đều là một khối đá cứng, nếu như vừa rồi mới bị vỡ, những nơi có vết nứt, các cạnh sẽ không đồng đều, nhất định sẽ rất sắc bén, để ở trên tay cũng sẽ có chút đau. Tuy nhiên, những vết nứt trên khối ngọc bội đã bị vỡ này, các cạnh đều rất mịn màng và bóng loáng, giống như do ma xát đã lâu trở nên có chút kém sắc nét."

Lời này vừa ra, chỉ thấy trên mặt chưởng quầy có chút phát ngốc.

Đó là một sự hoảng loạn đã được che dấu!

Mặc dù vậy, hắn vẫn cố gắng giãy giụa, không cam lòng: "Đây chính là ngọc thượng đẳng, cho dù đã bị vỡ, chỗ vết nứt cũng sẽ rất bóng loáng, điều này thực sự hợp tình hợp lý."

Hợp tình hợp lý? Cưỡng từ đoạt lí!

Được thôi, xem ngươi còn có thể bịa đặt thêm như thế nào!

Ánh mắt Kỷ Vân Thư đáp xuống bàn tay của chưởng quầy kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Chưởng quầy, nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là vừa mới ăn qua bánh bao nhân nước! Trên tay còn dính dầu mỡ chưa lau khô."

Ách!

Chưởng quầy kinh ngạc đầy mặt, nhìn nhìn chính tay mình, sau đó mới quan sát trên quần áo của mình, vẻ mặt hơi xấu hổ.

"Chẳng lẽ ta ăn bánh bao cũng có tội sao?"

"Đương nhiên không có tội," Kỷ Vân Thư tiến về phía trước một bước: "Nhưng đúng là bởi vì trên tay ngươi dính dầu mỡ, cho nên trên khối ngọc bội này, cũng dính loại dầu mỡ này như nhau, mà ta đang cầm ở trong tay, trên tay ta tự nhiên cũng bị dính vào."

Đồng thời với khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư đột nhiên giơ tay Vệ Dịch lên, mở năm ngón tay ra.

Nàng giải thích: "Nếu như khối ngọc bội này, thật sự bị đập vỡ từ trong tay tiểu tử ngốc này, như vậy trên tay hắn nhất định cũng sẽ dính dầu mỡ. Tuy nhiên, trùng hợp chính là, trên tay hắn không dính một chút nào. Điều này chỉ có thể chứng minh, hắn căn bản chưa từng chạm qua khối ngọc bội này. Mà khối ngọc bội này, rõ ràng do chính ngươi đã làm vỡ nó từ lúc trước. Ngươi thấy hắn giống như kẻ ngốc, cho nên mới ăn vạ trên đầu hắn, dự định lừa hắn một vố."

"Ta...... ngươi......"

"Nếu như ngươi vẫn không thừa nhận, vậy thì đành phải báo quan, để Huyện thái gia tới phá án, như thế nào?"

Chưởng quầy chột dạ, buông Vệ Dịch ra, hai tay nắm chặt thành một khối, thu vào trong ống tay áo!

Mọi người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, sôi nổi nghị luận!

Chưởng quầy nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt đảo quanh, giọng nói run rẩy: "Quên đi, chỉ cần quên nó đi...... coi như chưa từng phát sinh sự tình gì."

Quên đi?

Khó mà làm được!

Kỷ Vân Thư nghiêng người, nhìn về phía Vệ Dịch, thấy ngay lúc này, hắn đang xoắn cánh tay với vẻ mặt đau đớn. Có lẽ khi chưởng quầy đánh hắn vừa rồi, đích xác đã dùng tới sức mạnh!

Lông mày nàng nhếch lên, hỏi: "Vệ Dịch, khi hắn nói ngươi làm vỡ ngọc bội của hắn, ngươi có tức giận không?"

Vệ Dịch phồng miệng lên, những thoáng qua chưởng quầy, rất nghiêm túc gật đầu vài lần.

"Vậy khi hắn đánh ngươi, ngươi có đau không?"

Vệ Dịch gật đầu lần nữa!

"Tốt, vậy ngươi duỗi tay ra."

Vệ Dịch ngoan ngoãn duỗi tay ra!

"Siết chặt nắm tay."

Vệ Dịch siết chặt nắm tay của mình!

"Đánh trên cánh tay của hắn, dùng sức đánh đi." Kỷ Vân Thư ra lệnh một tiếng!

Vệ Dịch giống như một con rùa nhỏ, rút tay lại và lùi về phía sau, bước chân dịch tới sau lưng Kỷ Vân Thư, lắc đầu.

Nhìn thấy hắn như vậy, thật ra Kỷ Vân Thư có chút buồn cười, nhưng vẫn cố giữ khuôn mặt nghiêm túc.

"Vì sao không đánh vậy? Hắn đã mắng ngươi, cũng đã đánh ngươi."

Vệ Dịch co lại ở sau lưng Kỷ Vân Thư. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, đôi tay giống như mèo cào, yếu nhược đáp ở trên vai nàng, ấp úng nói.

"Không được, nương ta từng nói, không thể tùy tiện đánh người. Mặc dù hắn mắng ta, cũng đã đánh ta, nhưng ta không thể mắng hắn, cũng không thể đánh hắn. Nếu không, nương ta sẽ không vui, ta cũng sẽ không vui, ca ca, ta không đánh, ta không đánh......"

"Thật sao?" Ánh mắt nghiêm túc hỏi hắn.

Hắn liều mạng gật đầu, cặp mắt đè thấp xuống, khiến hắn càng thêm đáng thương.

Kỷ Vân Thư cũng không ép buộc hắn, ngược lại nói với chưởng quầy gian trá: "Ngươi hãy nghe cho rõ, nếu như ngươi tiếp tục oan uổng người khác, ta sẽ mời ngươi tới nha môn ngồi, bản tử gỗ đỏ đánh người thật ra đã lâu chưa được dùng tới."

"Vâng vâng vâng, công tử giáo huấn rất đúng, ta sẽ không bao giờ dám nữa, sẽ không bao giờ làm thế nữa." Chưởng quầy cong eo, khéo giọng nói!

Có một số người, đại khái chính là như vậy, không cho chút giáo huấn, sao có thể biết sai?

Nghĩ đến đây, nàng không thể không cười khổ một tiếng.

Cười chính bản thân nàng!

Nếu không phải bởi vì một lời hứa vào hai năm trước, nàng cần gì phải nén giận, nàng sao có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh sống ở Kỷ gia, chịu đựng vô số ánh mắt xem thường và đánh đập đây?!

Nhưng những gì nàng lo lắng, cũng không phải là những điều này, mà là người nọ, đến tột cùng, sẽ tới? Hay là không tới?

Kỷ Bùi, hai năm nay, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?

Suy nghĩ dần dần có chút lệch khỏi quỹ đạo, nàng lập tức bừng tỉnh.

Nhìn thấy thái độ tốt trong việc nhận sai của chưởng quầy, nàng lập tức rời khỏi cửa hàng bán ngọc thạch, tiếp tục đi về phía trước.

Sau lưng nàng, Vệ Dịch ngơ ngác nhìn thân ảnh phía trước, vẫn luôn theo đuôi ở sau lưng nàng.

Nàng bước nhanh một bước!

Hắn cũng bước nhanh một bước!

Nàng chậm lại một bước!

Hắn cũng chậm lại một bước!

Cuối cùng, Kỷ Vân Thư dừng lại, xoay người. Nhìn thấy hắn hơi cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Kỷ Vân Thư không tránh, mười ngón tay xoắn lại, đan xen tới tới lui lui ở trước ngực.

Hành động nhỏ, cũng rất đáng yêu!

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Kỷ Vân Thư hỏi.

Hắn nhấp môi thành một đường thẳng, không đáp.

"Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi đi theo ta?"

Hắn thật cẩn thận dịch về phía trước một bước, mở miệng: "Ta không biết nên đi nơi nào?"

Giọng điệu thật rất ngây thơ!

"Ngươi có thể về nhà."

"Ta không muốn về nhà."

Kỷ Vân Thư cảm thấy đau đầu, ngươi không muốn về nhà, cũng đừng đi theo ta!

"Hiện tại ta đang có việc, không có thời gian chơi với ngươi, tự ngươi tìm một chỗ ngồi xuống, chờ ngươi mệt mỏi, hãy quay về nhà."

Nàng dứt lời, đang định tiếp tục đi, Vệ Dịch đã chạy lên, cản đường nàng lại. Hắn nở nụ cười trong sáng, con ngươi mang theo khẩn cầu: "Ca ca, ngươi muốn đi đâu? Ngươi hãy đưa ta đi cùng, ta thích chơi với ngươi, được không?"

"Không được." Một lời từ chối ngay lập tức.

"Vì sao?"

"Không có vì sao." Vòng qua người hắn, Kỷ Vân Thư tiếp tục bước đi.

Nào biết, Vệ Dịch quyết định giữ chặt tay nàng, không rõ duyên cớ vì sao, lôi kéo cánh tay Kỷ Vân Thư, kéo đến nỗi sau lưng nàng tê rần. Nàng lập tức nhăn mày lại, trong miệng nhẹ nhàng bật ra một tiếng "A".

Vệ Dịch đột nhiên khiếp sợ, nhanh chóng buông tay.

"Ta...... ta không phải cố ý, ca ca, ta không phải cố ý."

"Không liên quan tới chuyện của ngươi."

Kỷ Vân Thư ôm cánh tay mình, chờ khi đau đớn sau lưng đỡ hơn một chút, lúc này mới thở ra một hơi, nhìn Vệ Dịch đang bị dọa sợ.

Cuối cùng, nàng vẫn không đành lòng, nhấp môi: "Không phải ngươi muốn đi theo ta sao? Đi thôi."

Kỷ Vân Thư ôm lấy cánh tay, đi về phía trước, Vệ Dịch đuổi theo phía sau.

"Ca ca, vừa rồi có phải ta đã khiến ngươi đau hay không?"

"Không có."

"Vậy vì sao ngươi đau?"

"Bởi vì......"

Hai thân ảnh một cao một thấp, càng lúc càng xa, để lại những dấu chân thâm sâu khác nhau trên tuyết, kéo dài một đường tới Quảng Cừ viện ở thành Tây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio