Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

chương 89: gọi nàng là vân thư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vụ án âm dương thi hoàn tất, Kỷ Vân Thư cũng viết một phần hành án, kết thúc vụ án này.

Sau khi nhận nó, Huyện thái gia lấy ra một túi bạc, đưa cho Kỷ Vân Thư.

"Bổng lộc của tháng này, hơn nữa vụ án mạng Chu gia lần trước và vụ án lần này gộp lại, bản quan cho ngươi bốn mươi lượng."

Thì ra, ở thời cổ đại, cũng có trích phần trăm.

Kỷ Vân Thư tiếp nhận túi bạc, lấy ra mười lăm lượng bạc hàng tháng của mình từ bên trong, sau đó đẩy trả số dư còn lại.

"Không cần. Hai vụ án này, không cần thêm tiền."

Ồ?

Vân Thư đổi tính rồi sao?

Trong quá khứ, thường thì thời gian điều tra hơi lâu một chút, đều sẽ phải tính thêm tiền. Lần này không thêm, không phải khiến Huyện thái gia âm thầm vui vẻ hay sao!

Cầm mười lăm lượng kia, Kỷ Vân Thư lập tức rời khỏi nha môn, Cảnh Dung làm bạn đồng hành cùng nàng.

Nàng đi ở phía trước, hắn đi ở phía sau.

Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc không nói.

Cảnh Dung nhìn thân hình nho nhỏ của nàng, luôn có một loại xúc động muốn xông lên ôm lấy nàng, nhưng lý trí vẫn luôn áp xuống ý tưởng của hắn từng lần một.

Kỷ Vân Thư chìm trong suy nghĩ đi ở phía trước, ánh mắt cũng có chút không để ý tới xung quanh.

Chính vì nàng xuất thần, vì thế lòng bàn chân dẫm lên một hòn đá nhỏ, mất thăng bằng, thân mình đột nhiên nghiêng qua bên trái.

Trong giây lát, Cảnh Dung dùng bàn tay to giữ lại cánh tay mảnh khảnh của nàng.

Chờ hai chân đứng vững, Kỷ Vân Thư mới hồi phục lại tinh thần.

Vốn định rút tay mình ra khỏi bằng tay hắn, bất đắc dĩ, bị hắn giam cầm rất chặt chẽ.

"Đa tạ Vương gia, còn thỉnh......" Hai chữ "buông tay" chưa kịp nói ra.

Hai con mắt đen lạnh như băng của Cảnh Dung tràn đầy thâm tình, gọi nàng một tiếng "Vân Thư"!

"Ách?"

Nàng xác định bản thân mình không hề nghe lầm.

Tôn Phật này, gọi nàng một tiếng "Vân Thư".

Cảnh Dung nhìn thấy nàng kinh ngạc bối rối, vì thế hắn bất động thanh sắc, tiếp tục nói: "Nếu... bổn vương khăng khăng muốn ngươi theo ta hồi kinh, cho dù là hạ lệnh với ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?"

Không muốn!

Nàng vốn nên giống như ngày hôm qua, trả lời dứt khoát với hắn.

Nhưng, loại cảm giác không muốn này, dường như bị tan chảy không chút do dự ở trong ánh mắt đầy thâm tình của hắn.

"Hiện tại ngươi không cần trả lời vội. Trong khoảng thời gian này, bổn vương sẽ vẫn ở Cẩm Giang, cho đến khi ngươi hồi đáp bổn vương. Tuy nhiên, chỉ cần có một tia hy vọng, bổn vương sẽ không bỏ cuộc muốn ngươi hồi kinh cùng ta."

Nàng di chuyển ánh mắt, cắn cắn môi, một lúc lâu sau, nói: "《Lâm Kinh Án》, không có ta không thể hay sao?"

"Đúng vậy." Cảnh Dung trả lời nàng rất chắc chắn.

Nàng không đáp lại.

Cảnh Dung tăng thêm lực khi cầm cổ tay nàng: "Ngự Quốc Công phủ đáng ra có 73 thi thể. Lửa lớn đốt cháy phủ đệ, nhưng chỉ có 72 thi thể, trong đó có một thi thể chẳng biết biến đi đâu. Thảm án diệt môn, liên quan tới 72 mạng người. Hiện nay, cũng chỉ có ngươi mới có thể cởi bỏ được băn khoăn năm đó. Bổn vương rời kinh nửa năm, dựa theo thống kê của Bộ Hộ, tìm kiếm toàn bộ thân tín từ danh sách những người trong Ngự Quốc Công phủ. Nhưng ta vẫn không thể nào tìm được, một người đã may mắn thoát nạn trong đó, đến tột cùng là ai. Nếu có thể tìm được người đó, thảm án diệt môn mười bốn năm trước, chắc là sẽ có manh mối."

Hắn nói rất tỉ mỉ kỹ càng, hơn nữa lúc trước Kỷ Vân Thư từng đọc qua cuốn 《Lâm Kinh Án》, tất nhiên khi nghe tới cũng hiểu.

Nàng vừa vặn vẹo cổ tay, vừa nói: "Tiểu nhân hiểu ý của Vương gia, ta sẽ cẩn thận ngẫm lại."

"Vậy ngươi đáp ứng bổn vương, nhất định phải suy nghĩ kỹ."

"Vâng."

Hiện tại, hắn mới buông lỏng nàng ra. Kỷ Vân Thư cầm cổ tay đã bị nắm đỏ của mình, thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cũng mang theo nghiêm túc.

Nói: "Việc này, ta hiểu rất rõ, nhưng thỉnh Vương gia không cần thô lỗ như vậy."

"Bổn vương thực sự rất nghiêm túc, không phải thô lỗ."

"Cổ tay của ta đều bị ngài nắn đỏ, còn không phải thô lỗ hay sao?" Kỷ Vân Thư liếc mắt trừng hắn một cái.

Cảnh Dung trở nên lo lắng: "Để ta nhìn xem."

Nói xong, hai bàn tay đang chuẩn bị duỗi về phía nàng, nhưng Kỷ Vân Thư đơn giản phản ứng rất nhanh, lui ra phía sau hai bước, thu tay vào trong ống tay áo, phía sau lưng nàng.

"Tiểu nhân có chút mệt mỏi, không thể tán gẫu với Vương gia ngài, cũng thỉnh Vương gia dừng bước, tiểu nhân cáo lui."

Nói xong, trên chân giống như có gió, bước chân nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi khối nguy hiểm kia.

Cảnh Dung cũng không tiếp tục đuổi theo, đứng tại chỗ, nở nụ cười tinh tế, gọi một tiếng: "Lang Bạc."

Chỉ thấy một đạo thân ảnh, không biết trốn từ chỗ nào chạy ra, cung kính đứng ở bên cạnh người Cảnh Dung.

Chắp hai tay hành lễ: "Vương gia."

Cảnh Dung chỉ dùng cằm chỉ chỉ phương hướng của Kỷ Vân Thư: "Đuổi theo nàng, hộ tống nàng an toàn về đến Vệ phủ."

Xem ra, hắn đã biết Kỷ Vân Thư đã rời khỏi Kỷ phủ, hiện tại đang ở trong Vệ phủ.

Và chuyện Kỷ Vân Thư có hôn ước với Vệ Dịch, hắn tự nhiên cũng đã biết tới.

Mặc dù hắn không đề cập tới, không có nghĩa là hắn không tức giận, hoặc là... ghen!

Lang Bạc đáp: "Vâng."

"Chờ đã." Cảnh Dung tiếp tục phân phó: "Ngươi cẩn thận một chút, không cần tới gần nàng quá."

"......" Lang Bạc xấu hổ, không dám phản bác, nói: "Thuộc hạ đã biết."

Vì thế Lang Bạc xoay người một cái, không biết lại biến đi đâu.

Ngay sau đó, Cảnh Dung móc ra viên ngọc trai từ bên hông mình ra, ngọc trai màu xanh của nước, chắc hẳn là hạt ngọc từ trên búi tóc nữ tử, bị Kỷ Vân Thư hủy đi, dùng nó để làm chốt giữ tóc trên mũ nam nhân.

Môi lạnh của hắn hơi dương, mang theo nụ cười ấm áp.

Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vân Thư."

.......Edit: Emily Ton....

Kỷ Vân Thư đi một đường về tới hậu viện Vệ phủ, gõ gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, Loan Nhi nước mắt nước mũi nhìn nàng, chắc là đã trông mong cả đêm.

"Tiểu thư, sao ngài bây giờ ngài mới trở về? Nô tỳ lo lắng ngài xảy ra chuyện, thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm ngài."

Nàng khóc sướt mướt, Kỷ Vân Thư đi vào.

"Không phải ta đã trở lại sao? Ngươi khóc gì vậy?."

"Nô tỳ lo lắng."

Kỷ Vân Thư nhìn nàng một cái, cười cười, vừa đi về phía trong viện, vừa hỏi: "Đúng rồi, có phát sinh chuyện gì không?"

Loan Nhi lắc đầu: "Lão gia và lão phu nhân thật ra không phái người qua đây. Vệ lão gia và Vệ phu nhân không có ở trong phủ, nhưng Vệ công tử......"

"Hắn làm sao?" Kỷ Vân Thư dừng bước chân lại, vừa vặn đến cửa sân.

Loan Nhi duỗi tay chỉ chỉ bên trong: "Vệ công tử tối hôm qua đợi ngài cả một buổi tối, còn đi ra ngoài tìm ngài một chuyến. Hiện tại, vẫn đang chờ ngài bên trong, cả đêm cũng không chợp mắt, cứ ngồi ngốc ngốc."

Kỷ Vân Thư không nói gì, đi vào trong sân. Nàng vừa vào trong phòng, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đang ngồi ở trên ghế, hai tay đáp ở trên bàn, vòng quanh khăn trải bàn, một bộ lo lắng muốn mệnh.

Nghe thấy tiếng mở cửa có người đi vào, hắn ghé mắt ra nhìn, khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang đứng ở cửa, nước mắt lưng tròng vọt tới.

"Ca ca, không thấy Thư nhi đâu, nàng có phải không cần ta hay không? Ca ca, ta đã chờ nàng rất lâu rất lâu, Thư nhi vẫn không trở lại. Ca ca, nàng có phải giận ta hay không, ngươi giúp ta tìm nàng trở về được không?"

Giọng điệu ngẹn ngào mang theo lo lắng, vừa nắm lấy cánh tay Kỷ Vân Thư, vừa lắc lắc.

Trong mắt Loan Nhi vốn còn mang theo nước mắt, nhìn thấy một màn như vậy, kín đáo cười trộm.

Nhưng Kỷ Vân Thư lại không cảm thấy buồn cười, hốc mắt nàng dần dần ướt át, trong lòng cảm động sâu sắc.

Nàng cho rằng, chỉ có mình si tâm chờ Kỷ Bùi, không ngờ còn có người, sẽ si tâm chờ mình.

Sau một khắc, nàng giơ tay lên, nắm lấy mũ quan trên đầu, hơi dùng sức một chút, kéo xuống, gỡ bối tóc. Tóc dài như mực rơi xuống, đáp ở trên bả vai nàng, dừng lại phía sau lưng nàng.

"Ca ca?" Vệ Dịch lui ra sau một bước, có chút bị dọa choáng váng!

"Vệ Dịch, ta là ca ca của ngươi, cũng là Thư nhi."

"Ta......" Ánh mắt Vệ Dịch hơi kinh hoảng, hai chân đi qua đi lại, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Không có khả năng, không có khả năng. Ca ca là ca ca, Thư nhi là Thư nhi. Không đúng, không phải như thế! Ca ca là Thư nhi, vậy ca ca là ai? Thư nhi rốt cuộc lại là ai?"

Thế giới của ngốc tử, cùng với tư duy logic của bọn họ, người thường không thể hiểu được!

Kỷ Vân Thư bị thân ảnh hắn lắc lư tới tới lui lui hoa cả mắt, đơn giản giữ chặt hắn lại.

"Đừng tiếp tục đi lại. Vệ Dịch, ta chính là Thư nhi, ta là nữ giả nam trang, hiểu không?"

Hắn lắc đầu: "Nữ giả nam trang là gì?"

"Giống như ta như bây giờ, mặc quần áo nam nhân, búi tóc nam nhân, nhưng thật ra, ta là nữ."

"Nga." Hắn dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên tỏa ánh sáng: "Vậy ngươi chính là Thư nhi?"

"Ân."

Có được đáp án khẳng định, Vệ Dịch đột nhiên ôm chặt nàng, hai tay ôm chặt bả vai Kỷ Vân Thư, cực kỳ hưng phấn.

Kỷ Vân Thư bị hắn ôm đến nỗi có chút khó thở, may mắn Loan nhi đã kéo hắn ra.

Loan nhi mang bộ dáng hộ chủ, nói: "Vệ công tử, nếu ngươi như vậy sẽ khiến tiểu thư nhà ta chết mất."

"Không chết không chết, Thư nhi không chết." Vệ Dịch toe toét cười, xua tay.

Kỷ Vân Thư cười cười: "Vệ Dịch, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi nghỉ đi, được không?"

"Nhưng ta muốn nói với ngươi vài lời."

"Nhưng ta mệt mỏi."

"Nga." Hắn phồng miệng lên, có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: "Vậy chờ Thư nhi nghỉ ngơi tốt, ta sẽ đến tìm Thư nhi trò chuyện, được không?"

Nàng gật đầu: "Được."

Vệ Dịch tặng nàng một nụ cười, lúc này mới vô cùng vui vẻ rời đi.

Chờ đợi Kỷ Vân Thư cả đêm, hắn cũng phải đi nghỉ!

Ngủ ở ngôi miếu một đêm, mặc dù có đống lửa, nhưng gió thổi cả đêm. Vụ án đã kết thúc, không cần tỉnh táo tinh thần, cơn buồn ngủ tự nhiên ùa tới.

Sau khi thay quần áo xong, Kỷ Vân Thư lập tức lên giường và chìm vào giấc ngủ!

Nàng ngủ một giấc tới buổi tối, bị một trận gió lạnh rùng mình tỉnh lại. Lưng nàng run lên, trở người một cái, hơi mở to mắt.

Nhưng đột nhiên phát hiện một nam nhân đang ngồi bên cạnh, vừa nhấc đầu, lập tức nhìn thấy một gương mặt máu chảy đầm đìa.

Gương mặt kia, dường như đã bị người chém vô số đao, máu thịt mơ hồ, thậm chí còn lộ ra một nửa xương sọ, da thịt treo trên đó. Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.

Trong khi cặp mắt đã rơi ra khỏi hốc mắt, ẩn dưới mớ đầu tóc hỗn độn, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

"A —"

Kỷ Vân Thư đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, sợ hãi tới mức mồ hôi đầy đầu, dịch về phía góc giường, hai tay nắm chặt chăn trên người.

"Ngươi là ai?" Nàng hỏi hắn.

Nam nhân không nói lời nào, ngồi ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, con ngươi nơi mắt trái, đột nhiên rớt khỏi hốc mắt, lăn xuống trên mặt đất.

Ngay sau đó, quần áo trên người nam nhân, xuất hiện rất nhiều vết đao nhỏ, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ quần áo hắn, cũng nhiễm đỏ cả tấm ga trải giường.

"Giúp ta...... giúp ta......"

Nam nhân chậm rãi giơ tay ra, duỗi về phía Kỷ Vân Thư......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio