Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ

chương 17: chỉ có đại cẩu mới có thể dắt bạch cẩu đi dạo!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiếc xe ngựa hoàng gia đi nhanh trên đường cái. Chiếc xe được mạ vàng. Kiểu cách như ngôi nhà được thu nhỏ. Cây hoa màu tím mọc xung quang. Con ngựa trắng muốn như có linh khí vừa đi chậm mà lại nhanh đủ để cho mọi người có thời gian để chiêm ngưỡng. Nhìn từ xa cũng đủ biết người ngồi trên xe cao quý như thế nào.

Chiếc xe này mọi người chưa từng nhìn thấy. Kiệu ngồi như ngôi nhà có vườn cây um tùm mọc xung quanh như một bức tranh thiên nhiên thật đẹp. Con ngựa trắng cao ngạo quý hiếm như ngựa thần từ trên trời đi xuống. Nó rất thu hút ánh mắt và sự tò mò của nhiều người. Ngay cả những người đang bán hàng rong cũng dừng lại để nhìn kĩ.

Mặc kệ ánh mắt của mọi người. Cỗ kiệu vẫn cứ đi. Dù không biết xe ngựa này từ đâu tới nhưng người ngồi trên xe ắt hẳn không thể xem thường.

Ở tầng cao nhất trong một tửu lâu nổi tiếng. Hai người nam nhân đang ngồi nhàn nhã uống trà rồi nhìn xuống phía dưới.

Một nam nhân mang y phục lục y ngồi nhàn nhã phất quạt, trên tay cầm tách trà ngồi quan sát. Chỉ đưa ánh mắt liếc về cỗ kiệu đang dần tiến đến. Trong ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú. Môi mỏng hơi nhếch lên. Giọng nói có phần kiêu ngạo.

“Hoàng huynh, huynh nói xem, người trong cỗ kiệu ấy là ai?”

Nam tử ngồi đối diện vẫn không nhìn một cái. Nhắm mắt uống trà. Cả thân người Toát lên một khí chất lạnh lùng. Môi mấp máy trả lời:

“Rồi sẽ biết!!”

Thượng Quan Trọng Liên gấp quạt lại. Nheo mắt theo dõi cỗ kiệu phía dưới. Một tay chống lên bàn. Hứng thú hỏi:

“Sao huynh biết??”

Thần Du Lãng có vẻ không quan tâm cho lắm.

“Theo như hướng đi thì cỗ kiệu sẽ đi vào đây. Đợi một chút rồi xem có phải rõ hơn hay sao!”

Thượng Quan Trọng Liên chắp tay bái phục. Không cần nhìn hướng đi của xe. Chỉ cần nhắm nghe âm thanh của con ngựa là biết được hướng đi của chúng. Biết đi ở đâu và dừng ở đâu. Khắp thiên hạ chỉ có duy nhất nhị hoàng tử là có bản lĩnh này.

Nhìn hồi lâu thấy bóng dáng chiếc xe gần dừng ở đây. Hắn kinh ngạc kêu lên.

“Hoàng huynh, xem xem. Đúng là xe ngựa kia dừng ở chỗ chúng ta”

Thượng Quan Trọng Liên mở to mắt chỉ về phía dưới.

Thần Du Lãng đoán trước được kết quả. Cũng không ngạc nhiên. Chỉ nhếch mép cười lạnh nhạt nói.

“Đi”

Đã thân với nhau nhiều nhau. Chỉ một câu nói ngắn gọn cũng hiểu được đối phương đang muốn ám chỉ điều gì.

Thượng Quan Trọng Liên hứng thú nồng đậm. Nghe theo Tháng Du Lãng đi về phía dưới Gấp cánh quạt. Đứng thẳng người. Toát ra một cỗ khí chất huyền bí đi xuống. Hắn cũng muốn xem, người có khả năng ngồi trên xe ngựa đấy là ai?

Song Phi Yến ngồi trong cửa kiểu lạnh lùng nhìn vào bên trong quan sát.

“Chủ tử, đến nơi rồi” Cẩm Băng đứng một bên cúi đầu cung kính. Dù lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ run rẩy.

Nhẹ nhàng gật đầu nhìn vào trong. Làm sao nàng có thể không hiểu được cảm xúc của Cẩm Băng. Nàng biết nhưng nàng cũng không thể mềm yếu. Nàng tuyệt đối không cho phép những người đi bên cạnh nàng là những kẻ yếu đuối vô dụng. Một chuyện nhỏ nhặt như thế này mà đã run sợ. Vậy sau này, dù có chuyện lớn hơn thì chắc nàng ta không phản bội thì cũng tự mình rút lui khi tai họa chưa đến.

Đợi một lát lâu. Cẩm Băng vẫn thấy Song Phi Yến nhìn vào trong chứ không xuống xe. Nỗi bất an càng lớn. Không kiên nhẫn mở miệng.

“Chủ tử, người...”

“Nha..”

Song Phi Yến mới hoàn hồn. Đưa tay thả màn trên chiếc kiệu xuống. Đưa bàn tay thon dài trắng như tuyết ra ngoài. Những móng tay được cắt tỉa tinh xảo lần lượt đặt lên bàn tay của Cẩm Băng. Dùng sức nắm chặt rồi bước ra ngoài.

Bảng hiệu Túy Viên Lâu to đùng, lấp lánh được treo lên trên cao. Hai bên bảng hiệu được khắc bằng vàng. Đủ để biết chủ cửa hiệu này có rất nhiều tiền.

Nhìn lướt qua một lượt rồi đi vào

Nghe bảo nơi này mang danh là Túy Viên Lâu nhưng hoạt động rất nhiều ngành nghề. Ví như tầng một là bán đồ trang sức. Tầng hai là bán y phục cho giới quý tộc. Tầng ba là quán trà và tầng thứ tư đương nhiên là nơi để khách nhân nghỉ ngơi. Và khách nhân tối thiểu nhất của tửu lâu này chính là con của quan trở lên. Dân thường không bao giờ được đặt chân đến. Kể có có tiền mà không có quyền hoặc là có quyền mà không có tiền cũng không được bước vào.

Song Phi Yến nàng cũng muốn một lần vào đây thử xem nơi đây như thế nào!

Nhẹ nhàng đặt chân chậm từng bước đi vào. Một thân trang phục đỏ đơn giản nhưng lại được may công phu, chất vải thượng hạng. Mái tóc dài bóng mượt chỉ tùy tiện quấn lên nhưng nhìn kĩ thì biết được người búi tóc đã dùng bao nhiêu là công sức. Trên đầu nàng chỉ đơn giản có một cây trâm. Một cây trâm được làm từ vàng. Những viên ngọc phỉ thúy hiếm được gắn lên. Nhìn chung quanh khắp người nàng đủ để biết được thân thế của nàng không hề nhỏ.

Đôi mắt Song Phi Yến sắc lạnh nhìn mọi người nơi đây.

Chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết nàng có thân phận như thế nào.

Thần Vu Phong và Liễu An Lam đang mải mê chọn trang sức bỗng dưng nghe thấy những lời bán xung quanh liền đưa ánh mắt nhìn về hướng cửa.

Liễu An Lam nhìn thấy nàng. Nhíu mày lại. Sao nàng ta lại ở đây! ánh mắt đảo qua một bên nhìn Cẩm Băng liền hít một ngụn khí lạnh. Bàn tay giấu dưới áo bất chợt nắm lại. Ánh mắt không có cảm xúc gì.

Thần Vu Phong liền chăm chú nhìn. Hình ảnh con người thân màu đỏ đã quan hệ xác thịt với hắn làm hắn không thể nào quên được. Giọng nói ấy, cử chỉ ấy, làn da ấy.. hắn không thể nào quên. Nếu lập phi. Liễu An Lam sẽ làm vương phi. Còn Song Phi Yến nhất định phải là trắc phi của hắn.

Thần Du Lãng hơi nhướng mày nhìn xuống. Rồi cụp mí mắt cầm tách trà lên uống như chưa có gì xảy ra. Nhưng trên môi lại thoáng qua nụ cười hiếm hoi. Nếu hắn đoán không nhầm thì sắp có chuyện hay để xem.

Thượng Quan Trọng Liên nhìn chăm chú khung cảnh dưới kia. Độ mắt nóng như lửa đốt xem xét nữ nhân mang y phục đỏ dưới lầu. Hắn rất muốn biết nữ nhân này có thân phận như thế nào mà lại giám cuồng vọng ở đây.

Người xung quanh cứ nhìn nàng một lúc rồi quay sang buôn chuyện. Nhiều ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía nàng. Ghen ghét có, đố kị có, hâm mộ có, mê luyến có...

Chóng lại ánh mắt của mọi người là đôi mắt lạnh lùng sắc bén quét hết một thảy. Nhìn thấy Liễu An Lam đang an vị sau lưng của Thần Vu Phong. Khóe môi cong lên một đường. Không biết đó là nụ cười trào phúng hay là một nụ cười khinh miệt. Người nam nhân đã từng quan hệ với “nàng“. Hứa sẽ đời đời trọn kiếp ở bên “nàng” bây giờ đang ân ái với một ngiời khác. Đúng thật là không có ai để nàng có thể tin tưởng.

Nàng thích những thứ đồ cũ kĩ còn hơn thích những đồ mới mẻ. Nó cũ nhưng dùng mãi mãi còn hơn đồ mới mà sáng tốt chiều hư.

Ừ! Nàng thích cách so sánh này.

Mỉm cười đặt chân bước vào tiến đến trước mặt Liễu An Lam như một sự trùng hợp. Đôi mắt mở to vô tội nhìn lướt qua Thần Vu Phong đứng một bên. hỏi.

“Lam muội cùng ý trung nhân đến đây sao, thật là trùng hợp quá đi”

Nàng chính là cố nhấn mạnh ba từ “ý trung nhân”

Liễu An Lam lại hiện lên ý hận sâu trong mắt. Nàng ta miệng lưỡi sắt bén từ khi nào. Nàng thật sự không hiểu hà cớ gì năm lần bảy lượt nàng ta cứ xuất hiện trước mặt chặt hết đường đi của nàng.

Ý trung nhân!

Nhìn qua Thần Vu Phong bên cạnh. Cắn chặt răng, người hơi khuỵu xuống nhẹ nhàng đáp lại.

“Nô tỳ bái kiến quận chúa, đúng là Lam Nhi cùng Phong ca ca đến đây lựa đồ. Quận chúa đến đây một mình sao?”

Vừa xác định Hắn là của nàng.

Song Phi Yến cười khẽ. Muốn đấu võ miệng với nàng sao? Không có cửa đâu!

Nàng ta ý cbhnh muốn hỏi người trong mộng của nàng đang ở đâu mà không đến cùng. Cũng vô ý gán ghép cho nàng cái tội danh không tuân thủ nữ tắc dám yêu đương bên ngoài.

Thần Vu Phong khuôn mặt cứng lại. Chợt nắm chặt tay Liễu An Lam nói:

“Lam Nhi. Không được nói bậy!”

Liễu An Lam đành an phận lui xuống một bước. Ủy khuất đứng sau lưng Thần Vu Phong.

Hắn bỗng dưng cảm thất rối rắm. Không biết làm sao cho phải. Một bên là người hắn yêu thương bảo vệ thật lòng. Cưng chiều hết mực. Một bên là quận chúa quyền cao chức trọng đã giao cả tấm thân cho hắn. Buộc hắn phải chịu trách nhiệm. Nhưng khi hắn lại gần người Song Phi Yến. Người nàng tỏa ra mùi hương làm hắn không thể cưỡng lại được.

Song Phi Yến mấp máy đôi môi. Lạnh nhạt phun ra từng chữ đáp lại. Tiếng xấu của nàng không hề ít vậy thêm nhiều một chút cũng không sao.

“Ý trung nhân của ta hiện tại đang dẫn Bạch Cẩu đi dạo, ở đây chỉ có mình bản cung với Cẩm Băng. Có ý kiến gì sao?”

Bạch Cẩu chính là con chó mà Liễu Tiệp Dư từng yêu quý nhất. Từ khi Liễu Tiệp Dư chết không biết con chó ấy đã đi đâu. Thần Vu Phong biết nhưng Liễu An Lam lại không biết.

Ý trung nhân của nàng là ám chỉ hắn. Nhưng lại nói hắn cắt chó của Liễu Tiệp Dư đi dạo. Chó của người đã mất thì còn có thể sao??

Đôi lông mày của hắn nhíu lại. Thần sắc xanh mét. Nàng nói như vậy là có ý gì?

Liễu An Lam còn chưa nhận ra sự khác thường trong đó. Chỉ lắc đầu. Rồi lại cố ý hỏi tiếp.

“Vậy cho thần mạo muội, xin hỏi ý trung nhân của quận chúa là..”

Song Phi Yến khẽ cười. Nghiêng đầu đưa ánh mắt trực tiếp nhìn vào Thần Vu Phong mà nói:

“Tất nhiên là người có thể dẫn dắt Bạch Cẩu đi dạo thì phải là Đại Cẩu”

“Haha” tiếng cười thanh thúy từ môi của Thượng Quan Trọng Liên phát ra. Đôi mắt hắn híp lại nhìn Song Phi Yến đầy ấn ý. Quận chúa sao? Cả Đại Hiên Vương triều này chỉ có duy nhất một quận chúa. Vậy còn ai khác ngoài nàng. Thú vị! Rất thú vị. Xem ra chuyến đi hôm nay hắn không uổng công..

Thần Du Lãng vẫn không có động tĩnh. Ánh mắt nhìn chăm chú phía dưới. Nàng ta nói ý trung nhân có cần phải lộ liễu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Thần Vu Phong vậy không. Sư thúc của hắn cuối cùng cũng có ngày bị một nữ hài tử đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Dắt Bạch Cẩu đi dạo chỉ có Đại cẩu. Đây không phải là ám chỉ hai người đều là chó hoang hay sao....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio