Sau khi chờ Tô Nhứ xuống xe, Lê Họa mặt mày hớn hở nhìn Lộ Thiểu Hành, "Anh như thế nào lại trùng hợp xuất hiện ở đây?" Thực ra tâm tình cô cũng không thay đổi lắm, chỉ là thật sự không nghĩ chuyện gì khổ sở, cho nên liền không tim không phổi sống sót, như vậy rất tốt, ít nhất chính cô rất vừa lòng. Nhưng ở trong mắt của người khác, e rằng cũng không phải như vậy.
"Anh theo dõi em." Lộ Thiểu Hành thần bí cười cười, lúc này mới chuyển xe đi ra ngoài.
"Khi nào thì có sở thích này?"
"Vẫn giấu ở trong lòng, hôm nay bị em phát hiện ra."
"Làm cho anh lại phát hiện một cái ưu điểm của mình, nhanh nói cám ơn một chút, cảm ơn em."
Trong con ngươi Lộ Thiểu Hành tràn đầy ý cười, "Để bày tỏ cảm ơn, anh quyết định mời em người đã phát hiện ra ăn một bữa tiệc lớn."
Nói là ăn bữa tiệc lớn, cũng chỉ là đến một nhà hàng bị che khuất tương đối ăn cơm, đồ ăn rất tinh xảo, nhưng không quá hoa lệ. Lê Họa biết loại nhà hàng này mặt ngoài nhìn qua không có gì đặc sắc, giá cả nhất định không ít. Người tới nơi này càng giống hưởng thụ cuộc sống, không bị quấy rầy từ bên ngoài, đều không phải là vì chứng tỏ địa vị của mình.
"Nghe nói hôn sự của Đường gia cùng Thẩm gia đã thất bại." Có người nói đến chuyện bát quái gần đây.
"Sao lại như vậy?"
"Ai biết được, loại tin tức này vẫn là bên trong truyền ra, đương sự còn không có công bố, ai biết bọn họ đang làm cái quỷ gì."
"Một đôi kia cũng không phải người như vậy đi. Làm sao có thể tùy tiện như vậy, hơn nữa còn có đám hỏi."
"Chuyện này ai biết được!"
Lộ Thiểu Hành cũng đi tham gia lễ đính hôn của hai người kia, nghe dạng tin tức này cũng chỉ là nhíu mi. Tiếp tục gắp thức ăn, giống như bình thường không có nghe được, tin tức người khác cho tới bây giờ đều không khơi dậy nổi hứng thú của anh.
"Anh cũng không tò mò?" Lê Họa dùng chiếc đũa gõ gõ bát, phát ra tiếng vang thanh thúy, đồng nghiệp của cô mỗi ngày sẽ chú ý tin tức bát quái, đoán ai cùng ai ở cùng một chỗ, hoặc là ai cùng ai từng yêu nhau nhưng không thích hợp linh tinh, lại khinh thường người đàn ông nào đó nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền vứt bỏ vợ của mình một ngày qua đi, ngay cả cô cũng nhớ rõ giới giải trí xảy ra chuyện gì lớn.
"Có cái gì tò mò ." Lộ Thiểu Hành làm như không có chuyện gì, "Thân thể em không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, anh thật không có tinh thần giải trí."
"Cái gì gọi là tinh thần giải trí?" Nghiêng đầu nhìn thoáng qua một bàn đối diện kia, "Giống như vậy nước miếng bay loạn? Em cảm thấy em còn có thể ăn cơm?"
"Anh không biết là anh sống đặc biệt không có ý nghĩa?"
"Em là đang khuyên anh đi hướng không đường về?"
"Em cũng không có ý này, ý của em là cuộc sống của anh rất nhàm chán, nên có chút giải trí."
"Chẳng lẽ em không có phát hiện ra thời gian anh ngươi trước mặt em nhiều hơn?" Bộ dạng đức hạnh như vậy, giống như cô chính là hứng thú mới tìm được của anh, khiến cho cô không nói gì, có chút phát điên.
Lê Họa thuận tay lấy ra báo chí người khác bỏ lại, mặt trên trang báo tất cả đều là tin tức một người đàn ông có gia thế nào đó vì một cô bé lọ lem không tiếc buông tha cho tất cả, trạng thái oanh oanh liệt liệt kia, làm cho người ngoài cuộc như Lê Họa đều có nhiệt huyết sôi trào một lần, "Bây giờ còn có loại đàn ông này, thật khó được."
"Vậy em cảm thấy đàn ông dạng gì mới bình thường?" Lộ Thiểu Hành nhìn lướt qua, tự nhiên sẽ hiểu tin tức kia nhắc tới ai, cho dù cố ý đem tên tuổi này tính toán sao cho có lợi, anh không quan tâm người khác, cũng không liền đại biểu không biết.
"Vì nguyện vọng của cha mẹ, lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối." Như vậy mới bình thường đi, tư tưởng của đàn ông có đôi khi rất đơn giản, có đôi khi lại rất phức tạp. Bọn họ đương nhiên bằng lòng lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối, báo cáo kết quả cho cha mẹ, về phần cuộc sống ở bên ngoài, chỉ cần có tiền, còn sợ tìm không thấy phụ nữ mình thích? Mà ở xã hội này, đàn ông có tiền có ba vợ bốn nàng hầu, hành vi này cũng được xem là sự kiện bình thường, phần lớn mọi người chỉ biết trách một người phụ nữ nào đó không tự trọng, cũng sẽ không đi tìm nguồn gốc của hành vi khinh thường này nhưng lại là thói hư tật xấu của đàn ông.
Phụ nữ cần gì khó xử phụ nữ, đàn ông mới là nguyên nhân sâu nhất gây ra chuyện.
Lộ Thiểu Hành để đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc tư thế cũng thay đổi, "Em đang thử anh?"
Nhìn đi, trong lúc đó bọn họ, vẫn là không đề cập tới khu vực mẫn cảm, một khi nhắc tới, liền không thể an ổn.
"Không có." Lê Họa lập tức phủ nhận, chẳng qua là tâm huyết dâng trào thôi, hiện tại cô sẽ không nghĩ đến tương lai, nghĩ đến càng nhiều liền dễ dàng đem đẩy chính mình vào ngõ cụt, cô không muốn bức điên chính mình.
Ánh mắt của Lộ Thiểu Hành trên người cô đánh giá một lần, "Anh không phải là đàn ông như vậy"
Ánh mắt của anh đảo qua báo chí kia, rất rõ ràng, chỉ là anh không phải là cái loại đàn ông vì một người phụ nữ vứt bỏ tất cả, đồng dạng, Lộ Thiểu Hành anh cũng sẽ không vì Lê Họa làm chuyện như vậy.
Cô cũng biết anh không phải là người như thế, chỉ là từ trong miệng anh nói ra, tâm vẫn là nhói một chút, có chút đau, rất nhẹ, nhưng chính cô biết bi thương là vì sao.
Lê Họa cùng đồng nghiệp đi kiểm tra sức khoẻ, không khỏi nghĩ đến thời trung học khi kiểm tra sức khoẻ, nhắc tới kiểm tra sức khoẻ cô liền hồi hộp muốn chết. Thời điểm cấp ba, lớp rất nhiều, đi bệnh viện còn phải từ từ xếp hàng. Ban bọn họ bị sắp xếp tới buổi chiều, phần lớn đi ra. Bệnh viện cách trường học cũng không phải rất xa, trực tiếp đi bộ. Sau đó chia làm bảy tám người một tổ, mọi người trong một tổ bị buộc phải cùng một chỗ. Nguyên nhân là ký ức của cô hãy còn mới mẻ là mỗi một lần cô đều là người cuối cùng từ phòng kiểm tra đi ra, kiểm tra đến hình như cô xảy ra vấn đề, nhất là lấy máu, tay phải rút một lần, kim vừa mới tiến vào đã có vấn đề, sau đó là tay trái, sau khi lấy xong hai tay đếu có tảng lớn màu xanh, chính cô không có bị dọa đến, bạn học cùng tổ bị dọa đến thảm.
"Lê Họa, cậu chưa có bạn trai đi?" Câu hỏi của đồng nghiệp làm cho suy nghĩ của cô trở lại hiện tại.
"Như thế nào?" Cô không quá để ý.
"Tôi có một..."
Lê Họa lập tức đã nhận ra không đúng, "Có bạn trai." Lập tức cười, e sợ đối phương tiếp tục nói tiếp, mọi người bây giờ hình như đối với phương diện này rất là nhiệt tình.
Đồng nghiệp cười xấu hổ.
Cuối cùng đến lượt Lê Họa, lại là lấy máu, chính cô cũng có bóng ma.
Y tá kia ở trên tay của cô vỗ vỗ, "Bộ dạng mạch máu của cô thật không tốt."
Còn có cách nói này, Lê Họa nhếch miệng, nghĩ thầm, có phải bản thân không có tiêu chuẩn này hay không. Sau đó y tá kia trực tiếp đem băng dán khi cô bị thương gỡ xuống, "Lấy ở mu bàn tay."
Cô biết bệnh nhân truyền nước biển là ở vị trí cái kia "Như vậy cũng được?"
Y tá kia cũng không trả lời vấn đề của cô, trực tiếp lấy máu từ mạch máu trên mu bàn tay của cô.
Thực ra cũng không đau như thế, nhưng cô nhìn thấy kim tiêm kia cuối cùng cảm thấy đau đến muốn chết.
Điện thoại vang lên.
"Cùng nhau ăn cơm." Ngữ khí không thể thương lượng.
Cô không có so đo, mất máu, phải tẩm bổ một chút mới được, "Ừ." Nhanh chóng xác định địa điểm.
Khi Lê Họa thu hồi tay, thực sự lại có một tảng xanh rồi, thân thể của cô thực sự đủ mẫn cảm, nếu như bị ai đánh, nhất định phản ứng kịch liệt, nghĩ như vậy nhịn không được liền nở nụ cười.
Còn chưa có nói địa điểm của cô, vì thế lại gọi cho Lộ Thiểu Hành một cuộc điệ thoại, nói rõ mình ở chỗ nào. Nghe được địa điểm nói, Lộ Thiểu Hành cũng không có mở miệng hỏi cái gì, chỉ là sau khi anh lái xe lại đây, sắc mặt lại không thế nào tốt "Lại làm sao không thoải mái?"
"Không đâu, kiểm tra mà thôi, công ty..." Lại bỏ thêm một câu mới lên xe, "Anh đừng nguyền rủa em."
Cô nói rất thoải mái, vẻ mặt của anh cũng thoải mái không ít.
Lê Họa đem phần lớn thời gian ăn cơm đều cống hiến cho việc nghiên cứu cánh tay của Lộ Thiểu Hành, Lộ Thiểu Hành nhìn xung quanh, thật tốt không có người quen, không làm gì mất mặt, "Nhìn đủ không."
"Không có." Xem ra cô thật đúng là có chút vu cáo hãm hại y tá kia, bộ dạng mạch máu của cô thực sự không thế nào tốt, mạch máu trên cánh tay nhìn không rõ ràng lắm, hơn nữa rất nhỏ. Nhưng cánh tay của Lộ Thiểu Hành, một cái mạch máu nhìn rất rõ ràng, hơn nữa còn rất thô.
Cô nhìn nhìn cánh tay của Lộ Thiểu Hành, lại nhìn cánh tay của mình một chút, ưu thương từ đó đến, ngay cả điều này cũng không công bằng.
Lộ Thiểu Hành tỏ ra rất bất đắc dĩ, "Em có ăn cơm hay không?" Nâng mi lên có chút bất đắc dĩ.
"Ăn ăn ăn." Lê Họa đành phải ngồi trở lại vị trí của mình cầm lấy chiếc đũa, "Mạch máu của em bộ dạng như thế nào vậy?”
"Có lẽ Thượng Đế tương đối thiên vị em, ừ, không giống người thường." Trong nhận thức của Lộ Thiểu Hành, phần lớn người đều có mạch máu rõ ràng
"Có phải trên tay em có nhiều thịt lắm..."
"Không phải." Lộ Thiểu Hành phản ứng có chút lớn lập tức nhìn lại chung quanh, "Nếu em gầy, anh sẽ bị tội."
Không khí mập mờ làm cho mặt Lê Họa lại bắt đầu nóng bừng, "Ăn cơm ăn cơm."
"Anh vừa rồi không có không cho em ăn." Lộ Thiểu Hành thu lại nụ cười, chuẩn bị gắp thức ăn, lại nhìn thấy vết thâm trên tay Lê Họa, "Làm sao thành cái dạng này?"
Lê Họa cũng nhìn mu bàn tay của mình, "Thân thể không chịu thua kém đúng là như vậy."
Lộ Thiểu Hành nhìn mu bàn tay của cô, ánh mắt từ trên người cô chậm rãi trượt đến bụng của cô, lập tức mở miệng, "Quả thật không chịu thua kém."
Lê Họa khó hiểu ý này, cô nói như vậy chỉ là khiêm tốn mà thôi, anh tham gia vào làm chi, chẳng lẽ anh không nên nói những lời để cho người nghe thoải mái chút sao, ngược lại nói ra những lời khiến cho người ta không thoải mái như vậy, thật sự là. . .
"Anh không chịu thua kém." Lê Họa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của mình, ăn miếng lớn, bị nghẹn.
Lộ Thiểu Hành lập tức lấy nước đi qua, "Chậm một chút chậm một chút chậm một chút cũng không phải không cho em ăn cơm."
Cô trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới thành thành thật thật uống nước, có người nói như vậy sao?
"Anh cũng không thể nói dễ nghe một chút?
"Em ăn nhiều hơn nữa cũng không có quan hệ."
Cô làm sao ăn nhiều hơn... Thật sự là càng nói càng làm cho người ta khó chịu.
Ăn cơm xong, sau khi Lộ Thiểu Hành tính tiền nhìn Lê Họa, "Có ăn no hay không, có thể ăn nhiều một chút, anh có mang theo ví."
Lê Họa bị bộ dáng kia của anh làm cho vô cùng buồn bực, chỉ chỉ một cửa hàng cổ vịt cách đó không xa, "Em muốn ăn tuyệt vị, ngó sen, cổ vịt, hương vị bơ, còn muốn kẹp vịt."
"Em khẳng định muốn ăn?"
"Ừ."
"Nghe nói thứ kia vượt chỉ tiêu."
"Anh cũng không nhìn xem chúng ta làm sao sinh hoạt tại. . . Nếu cái gì cũng đo lường, em thấy không có gì có thể ăn, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, lúc có thể ăn liền ăn, không có cảm giác thích thú với ăn uống này, sống đến trăm tuổi lại có cái gì vui vẻ?"
"Mua." Lộ Thiểu Hành nhìn sang cây ven đường cao lớn, "Lấp kín miệng có lẽ sẽ không nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy."
"Anh..."
Cổ vịt vẫn là tới tay, Lê Họa ôm cảm thấy rất hạnh phúc.
"Có một đoạn thời gian, em cảm thấy có thể ăn là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới."
Lộ Thiểu Hành không phối hợp, vì thế cô đành phải nói một mình, "Anh cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất là gì?"
"Vĩnh viễn không có nhất, chỉ có hạnh phúc hơn, như vậy sẽ tương đối tốt."
Lê Họa ăn một miếng ngó sen, lúc này đối với anh tỏ vẻ khinh thường sâu sắc, "Thật sự là lòng tham không đáy nha."
"Có lòng tham mới có mục tiêu."
Lê Họa lấy ra một miếng cổ vịt, "Cho anh ăn, phải ăn." Nhét vào miệng của Lộ Thiểu Hành, mới chậm rãi mở miệng, "Đem miệng anh lấp kín, sẽ không kiến em ngột ngạt."
Dùng phương thức của anh để đánh lại anh, vẫn là trên hành động.
Cô tỏ vẻ rất sung sướng, Lộ Thiểu Hành cau mày, vẫn là ăn, sau đó tìm thùng rác nhổ ra.
Rất cay, "Muốn uống nước không?"
"Đêm qua không phải để anh cùng em xem 《 phi thành vật nhiễu 》 sao? Năng lực học tập của anh làm sao kém như vậy, Nhạc Gia kia nói cái gì anh quên rồi sao. Loại tình huống này hành động so với câu hỏi tốt hơn nhiều. Anh yên lặng mua một chai nước đến trước mặt của em so với anh hỏi em sau đó mới đi mua em cảm thấy như thế tốt hơn nhiều."
Lộ Thiểu Hành cắn cắn môi dưới, mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Về sau không cho phép xem tivi."
Lê Họa nhìn bóng dáng của anh đi mua nước cười không ngừng.
Gần đây Lê Họa mê Pepsi, nhưng lại chịu không nổi khí kia, mỗi lần đều muốn lắc lắc cho khí kia bay đi sau đó mới uống nước. Loại hành vi này bị Lộ Thiểu Hành khinh thường vô số lần, làm sao có người uống nước như vậy. Gần đây không tồi mọi việc dường như mới, mỗi lần Lê Họa cầm cái chai màu đen, Lộ Thiểu Hành đều có thể đả kích cô như là uống thuốc độc. Lê Họa lại cảm thấy cái chai kia nếu nhiều đầu lâu xương cốt sẽ rất tốt, có nhiều cảm giác, nhưng bị Lộ Thiểu Hành hoàn toàn đả kích, có đầu lâu xương cốt chính là vật phẩm mục nát.
"Không có nhiều việc." Rất tốt anh mua chính là thất hỉ, không có bởi vì không có chuyện liền tay không trở về. Cô cay như vậy, trong lòng nghĩ muốn bóp chết anh.
Lê Họa đoạt lấy thất hỉ trong tay anh liền một ngụm uống thiệt nhiều, cay chết cô.
"Giống như mấy trăm năm không có uống qua nước." Lộ Thiểu Hành còn ở một bên đả kích."
"Mời anh uống nước."
"Không cần." Lộ Thiểu Hành từ chối,
Lê Họa đem gói ngó sen to dính đầy hạt tiêu và ớt, muốn cho Lộ Thiểu Hành, anh trốn cô liền đuổi, "Anh không ăn chính là không cần em."
Lời uy hiếp này, trình độ có thể so sánh với cùng lời quảng cáo của Haagen-Dazs (tên một loại kem).
Lộ Thiểu Hành nhắm mắt lại.
Thấy chết không sợ, ăn.
Lê Họa lắc lắc nước trong tay, "Cay, không cay."
Còn cố ý khi Lộ Thiểu Hành tới lấy cái chai chính mình uống một ngụm, lúc này mới để cho Lộ Thiểu Hành đi qua lấy, Lộ Thiểu Hành lắc đầu, thật sự là. . . Thở dài một chút, vẫn là uống nước, đuôi lông mày lại mang theo ý cười.
Mà đèn xanh đèn đỏ bên kia, một chiếc xe đậu ở chỗ này, trước khi đèn đỏ chuyển sang xanh, xe chạy về phía trước rời đi. Lộ Chính Nhiên ngồi ở phía sau, đem hình ảnh vừa rồi thu hết vào đáy mắt, lại khôi phục tư thế ngồi nghiêm trang lúc trước, đuôi lông mày lan ra một chút tức giận, không ai phát hiện vẻ mặt thay đổi của ông.