Bố mẹ Trịnh hôm nay đột nhiên gọi Trịnh Hy An về sớm. Trịnh Hy An vội vã chạy xe về.
- “Bố, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Trịnh Nhất Hùng gọi cô ra ghế, không nhanh không chậm nói: “An An, con đã lớn rồi, bố mẹ cũng đã xong nhiệm vụ của mình. Bố mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới”
Cô há hốc miệng, chưa kịp nói gì thì Trương Tuyết Liên đã lên tiếng: “Vì vậy nên bố con quyết định sẽ giao công ty nhà mình cho con”
Lại tiếp: “Con ăn hoa quả đi”
Cô vừa ăn, vừa nghe bố nói: “Công ty chúng ta bố đã lo xong việc chuyển cổ phần cho con, bố có % cổ phần, gần % là của Lý Trọng Nhân, còn lại là cổ đông khác. Trước khi Lý Trọng Nhân vào tù, ông ấy đã lường trước mọi chuyện, sang tên hết cổ phần cho Lý Mỹ Xuân, thế nên giờ cô ta có % cổ phần ở công ty nhà ta và % ở Lý thị”
Trịnh Hy An nghe xong, nhàn nhạt nói: “Tức là cô ta là phó chủ tịch công ty chúng ta?”
Bà Trịnh nhắc nhở: “Dù gì thì con cũng là chủ tịch, chiếm % cổ phần, đương nhiên sẽ không sợ yu hiếp. Nhưng chính là, phải chặt đứt mọi vậy cánh, lôi kéo các cổ đông khác về phía chúng ta”
Cô thầm thán phục, mẹ cô thật là siêu nhân nha! Đầu óc kinh doanh cũng không phải dạng vừa.
Cô nhai rôm rốp miếng táo, nhồm nhoàm: “Cộng hết cổ phần của họ mới bằng / của con. Hắc hắc, con nghĩ ra rồi! Con sẽ cùng Kaihy, HA, Đường Ân hợp nhất công ty. Khi đó, cổ phần của con sẽ là %, Vũ, Hạo, Dương là ,%, còn Lý Mỹ Xuân sẽ chỉ còn ,%”
Như nhớ ra cái gì, Trịnh Hy An tiếp: “Thế còn Đại Hy, chị ấy được cái gì ạ?
Trịnh Nhất Hùng cười nói: “Âm nhi hả? Con bé được bố chuyển cho công ty kha khá ở thành phố M, bận lắm rồi”
Tự dưng Trịnh Hy An lại muốn gọi cho chị, xin phép bố mẹ lên phòng.
- “Trịnh Hy Âm, chị làm cái gì ở đó mà cả gần một năm không thèm về nhà hả???”
Bên kia giọng nhỏ nhẹ, rõ ràng là một cô gái nhẹ nhàng: “Chị bận quá! Chưa sắp xếp được lịch. Ừm...xem nào... tháng nữa nhé!”
Trịnh Hy An nghe chị sắp về, vui vẻ nói chuyện, giọng hổ gầm lúc trước đã biến đâu mất.
Hai chị em trò chuyện tới nửa tiếng.
_____________________________________________________________
Sáng hôm sau, tiễn bố mẹ đi du lịch xong, Trịnh Hy An tới Trịnh thị, ngồi lên ghế chủ tịch mà lòng bối rối. Ở thế giới trước, cô cao lắm cũng chỉ là một giám đốc marketing nho nhỏ, giờ lại lên hẳn chức này...
Lý Mỹ Xuân không hẹn trước mà tự tiện bước vào, cao giọng: “Chào Trịnh chủ tịch”
Ai~ Chưa gì mà rắc rối đã tìm tới cửa rồi!
- “Chào PHÓ CHỦ TỊCH LÝ, cô đến tìm tôi có chuyện?”
Trịnh Hy An híp mắt cười giả lả, mắt tràn ngập ý chế giễu, cố tình cắn mạnh vào chữ phó chủ tịch, trêu đùa Lý Mỹ Xuân.
“Hahaha, Lý Mỹ Xuân, cô chỉ là cấp dưới của tôi thôi!”
- “Cô phê duyệt cho tôi bản kế hoạch...” - Lý Mỹ Xuân chưa nói hết câu, cửa mở ra.
Nhạc Khuynh Vũ bước vào nói: “Hy nhi, anh đến đón em sang Kaihy họp”
Sau đó giả bộ như hân hạnh lắm, quay sang chào Lý Mỹ Xuân: “Ồ, phó chủ tịch Lý, rất vui được gặp cô!”
Khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Ả ta xấu hổ, không nói gì tự giác im lặng bước ra ngoài.
Trịnh Hy An quay ra vui vẻ cầm tay Nhạc Khuynh Vũ đi họp
____________________________________________________________
Gần một tháng sau, công ty Kaihy, HA, Đường Ân, Trịnh thị sát nhập với nhau thành HF Group, viết tắt của cụm từ Happy Forever, do chính Trịnh Hy An ngày đêm nhọc tâm nghĩ ra.
Bộ máy điều hành thay đổi lớn. Nhạc Khuynh Vũ, Nam Cung Thiên Hạo, Trần Khải Dương là đồng chủ tịch phụ trách lĩnh vực khác nhau. Trịnh Hy An với số cổ phần lớn thứ , đảm nhận chức vụ phó chủ tịch. Còn lại là giám đốc chuyên môn, trong đó có cả Lý Mỹ Xuân.
Bận bịu liên miên, giờ được nghỉ, Trịnh Hy An mới nhớ ra ngày nữa chị gái mình sẽ về.
Cô muốn đi về phố cổ tìm cho chị vài món đò. Trịnh Hy Âm là một người cuồng đồ cổ.
Tới phố cổ Thiên Ninh, Trịnh Hy An thích thú đi loanh quanh tham quan.
Thấy một bà cụ lưng còng đang cố gắng bê một cối sứ, Trịnh Hy An chạy vội tới giúp.
- “Cảm ơn cháu” - bà cụ hiền từ nói
Không hiểu sao cô thấy bà rất quen.
Bà cụ bỗng nhiên lên tiếng: “A! Cháu là Trịnh Hy An có phải không?”
Cô há hốc miệng ngạc nhiên: “Sao bà lại biết tên cháu ạ?”
Bà kéo cô vào lán nhỏ, chậm rãi kể chuyện: “Cháu là cô bé duy nhất được ta chữa bệnh mà. Hồi đó, cháu tinh nghịch lắm. Chỉ tiếc...”
Ngừng một chút, bà lại nói: “Nhưng giờ cháu đã trở về, tốt rồi.”
Trịnh Hy An khó hiểu, chưa kịp hỏi, bà cụ đã chào và đi trước, không có ý định nói thêm bất cứ cái gì.
Tối về, cô rối rắm không thôi. Những lời bà cụ nói cứ luẩn quẩn trong đầu.
Cơn buồn ngủ gạt phắt tất cả, cô chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị