Chê cười
“Tiểu thư, bộ quần áo này thô tục như vậy, sao người còn muốn mặc?” Thiên Thiên nhìn Thẩm Thiển Mạch mặc một thân màu vàng, phía trước cung trang thêu một đóa mẫu đơn màu hồng đào thật to, không khỏi cảm khái.
Ánh mắt tiểu thư nhà mình rất tốt, chọn y phục vừa được ưa chuộng lại thanh lệ thoát tục. Thế nào hôm nay lại chọn một bộ y phục cao quý lại tục tằng như vậy đây.
“Hôm nay ta tham gia Bách Gia yến, nên muốn ăn mặc cao quý chút. Y phục tục tằng như thế này, mới không khiến cho người ta có hảo cảm.” Thẩm Thiển Mạch vừa nói chuyện, lại cài một đóa mẫu đơn thật lớn trên đầu, soi gương hài lòng mỉm cười.
Dung mạo thường thường, cơ hồ liếc mắt nhìn sẽ quên. Cung trang rộng rãi mà tục tằng, che giấu thân thể linh lung hấp dẫn và một thân quý khí của nàng.
Nàng trong gương, nghiễm nhiên là gà rừng biến phượng hoàng, nhưng lại ở trạng thái biến không thành công. Thẩm Thiển Mạch rất hài lòng nhếch môi, lần này sẽ không có người nào nhìn trúng nàng rồi.
“Tiểu thư, Thiên Thiên không thể đi cùng người, người phải cẩn thận đấy!” Thiên Thiên lôi kéo tay Thẩm Thiển Mạch, bộ dạng lưu luyến không rời.
“Chỉ là tham gia bữa tiệc thôi! Ngốc Thiên Thiên, ngoan ngoãn chờ ta quay về.” Thẩm Thiển Mạch sờ đầu Thiên Thiên, cưng chiều cười cười.
“Mạch Nhi, sao ngươi lại ăn mặc như thế này?” Thẩm Lăng Vân thấy Thẩm Thiển Mạch mặc một thân y phục tục khí như vậy, không khỏi nhíu mày. Y phục mặc dù cao quý, tuy nhiên lại không thể hiện được phong cách, thân phận. Vừa nhìn đã thấy giống con buôn, có chỗ nào giống đích nữ Tướng phủ? Còn đóa mẫu đơn trên đầu nữa, càng thêm thê thảm không muốn nhìn.
Thẩm Thiển Mạch này ngày thường không ăn diện, còn có cảm giác mấy phần thanh linh thoát tục, hôm nay ăn mặc như vậy, ngược lại còn khó coi hơn.
“Phụ thân, Bách Gia yến không phải rất quan trọng sao. Mạch Nhi muốn ăn mặc cao quý một chút!” Thẩm Thiển Mạch chớp chớp đôi mắt linh động, hồn nhiên nói.
“Được rồi. Mạch Nhi đi cùng với tỷ tỷ của ngươi đi.” Trong mắt Thẩm Lăng Vân lóe lên một tia khinh thường, trên mặt lại nở nụ cười giả dối từ ái, nói.
“Vâng, thưa phụ thân.” Thẩm Thiển Mạch dịu dàng lễ phép đi đến bên Thẩm Thiển Ngữ và Thẩm Thiển Tâm. Thẩm Lăng Vân cảm thấy bộ dáng nàng như vậy, căn bản không có tác dụng gì, không bằng để làm nền cho Thẩm Thiển Ngữ và Thẩm Thiển Tâm.
“Hôm nay muội muội ăn mặc thật đẹp.” Thẩm Thiển Tâm dịu dàng kéo tay Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lóe ra tia dịu dàng, chỉ là tia giễu cợt ở chỗ sâu nhất trong đôi mắt ấy lại không tránh được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt quan sát Thẩm Thiển Tâm. Một thân xiêm y màu tím nhạt, cùng với đai lưng phỉ thúy, tôn lên khí chất dịu dàng cao quý của nàng. Trong mắt thoáng qua một tia nhu tình, đích thực là một mỹ nhân đoan trang, thẹn thùng.
“Cám ơn Nhị tỷ khen ngợi.” Thẩm Thiển Mạch ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng.
“Trên đầu cài đóa mẫu đơn lớn như vậy, ngươi cho rằng mình là nữ nhân thanh lâu bán rẻ tiếng cười sao? Thật là mất mặt!” Giờ phút này Thẩm Thiển Ngữ nhìn Thẩm Thiển Tâm hay Thẩm Thiển Mạch đều không thuận mắt, cũng không để ý đến mặt mũi của Thẩm Thiển Tâm, chỉ vào đóa mẫu đơn trên đầu Thẩm Thiển Mạch chế nhạo.
“Vậy trên mặt Đại tỷ thoa nhiều son phấn như vậy, chẳng nhẽ muốn làm con hát?” Trên mặt Thẩm Thiển Mạch là nụ cười ngây thơ, giống như đang nói giỡn với Thẩm Thiển Ngữ.
Trong mắt cũng chỉ là khinh thường. Thẩm Thiển Ngữ vĩnh viễn đều như vậy, ngực lớn nhưng không có óc, chỉ biết nói cho sướng miệng.
Những lời này nói ra, chỉ khiến cho nỗi hận Thẩm Thiển Mạch đối với nàng tăng thêm, lại không đạt được mục đích thực sự. Không giống như Thẩm Thiển tâm, vừa lấy được lòng Thẩm Thiển Mạch, lại có thể khiến cho Thẩm Thiển Mạch mất mặt ở Bách Gia yến.
“Con hát? Ta thấy một thân y phục vừa rộng rãi lại lộng lẫy như Tam muội đây mới giống con hát chứ!” Sau khi Thẩm Thiển Ngữ bị Thẩm Thiển Mạch đáp trả, trên mặt thoáng qua một tia oán giận, con ngươi nhìn Thẩm Thiển Mạch càng thêm ngoan độc.
“Đại tỷ gặp qua con hát mặc y phục tơ vàng? Chẳng nhẽ Đại tỷ là con hát xuyên qua?” Con mắt sắc của Thẩm Thiển Mạch không biến đổi, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười giễu cợt.
“Hừ!” Thẩm Thiển Ngữ bị Thẩm Thiển Mạch nói cho á khẩu không trả lời được, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch.
“Đại tỷ, ngươi không cần nhìn ta như vậy, Thiển Mạch nhát gan, không chịu được hù dọa, nếu bị dọa cho ngất đi, sẽ không ai đánh đàn giúp Đại tỷ nữa đâu!” Thẩm Thiển Mạch cố ý lộ ra dáng vẻ sợ hãi, nụ cười ở khóe miệng vẫn không thay đổi, nhìn Thẩm Thiển Ngữ nói.
“Tam muội, Đại tỷ chỉ đùa với ngươi thôi!” Thẩm Thiển Ngữ vừa nghe thấy câu nói phía sau của Thẩm Thiển Mạch, nét mặt liền thay đổi, lấy lòng nói.
Ai bảo nàng muốn cầu Thiểnh Thẩm Thiển Mạch! Nếu Thẩm Thiển Mạch không giúp nàng biểu diễn, hôm nay uổng phí công nàng đến Bách Gia yến rồi! Không chiếm được sự ưu ái của hoàng tử và con nhà quyền quý, sau này nàng sao thoát khỏi thân phận thứ xuất, phất lên thành phượng hoàng.
“Ta cũng nói đùa với Đại tỷ thôi!” Thẩm Thiển Mạch nhìn mặt Thẩm Thiển Ngữ lật lọng còn nhanh hơn thời tiết, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Giúp ngươi đánh đàn? Ngươi cho rằng Thẩm Thiển Mạch ta tốt bụng như vậy sao?
Nhưng mà, một khúc đàn này, nhất định ta sẽ diễn tấu thật tốt! Ta muốn đưa tới cho ngươi, không chỉ là sự ưu ái của con nhà quyền quý, còn là sự mến mộ của hoàng tử. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta.
Chỉ tiếc, sự mến mộ này của hoàng tử chỉ bởi vì tiếng đàn, nhưng ta cũng chắc trăm phần trăm, ngươi không thể gảy ra một thủ khúc. Đến lúc đó, xem ngươi sẽ xử lý như thế nào! Đại tỷ tốt của ta.
Đoàn người phủ Thừa Tướng rất nhanh đã đến Bách Gia yến. Có tiểu thái giám đi trước dẫn đường.
Thẩm Thiển Mạch quan sát xung quanh, bốn phía đều là đình đài thủy tạ, bố trí có thể nói là đẹp không sao tả xiết. Ở sâu trong đình đài thủy tạ, là một bãi đất trống cực kỳ rộng rãi.
Bốn phía bãi đất trống đỉnh đầu đều treo màn trướng. Màn trướng được sắp xếp dựa theo cấp bậc của quan lại.
Gần trung tâm bãi đất kia nhất, màn trướng được treo theo thứ tự là Thái tử, Tam hoàng tử, Bát hoàng tử, phủ Thừa Tướng, phủ Tướng quân và phủ Binh Bộ thượng thư.
Thẩm Thiển Mạch theo Thẩm Lăng Vân vào trướng, màn liền thả xuống.
Chiếu theo tập tục Bách Gia yến. Bách Gia yến buổi chiều mới chính thức bắt đầu. Bây giờ cho đến khi chính thức bắt đầu, còn khoảng một canh giờ.
“Một hồi chờ đợi, mọi người đến gần như đông đủ rồi, Mạch Nhi, ngươi bắt đầu gảy đàn đi thôi.” Thẩm Lăng vân nhìn bên ngoài màn, mọi người tới gần như đã đông đủ, các ngọn đèn dầu đều được thắp sáng, liền đưa cho Thẩm Thiển Mạch một cây đàn.
Thẩm Thiển Mạch sờ sờ cây cầm trước mặt, đúng là Phượng Minh.
Không nghĩ đến cây cầm Phượng Minh đứng thứ ba này, lại nằm trong tay Thẩm Lăng Vân. Mà hôm nay Thẩm Lăng Vân lại đưa cây cầm tốt như vậy cho mình.
Nếu là kiếp trước, chắc chắn nàng sẽ cảm động vì được phụ thân yêu thương. Chỉ là bây giờ nàng đã quá rõ ràng, đàn này, cũng chỉ để người bên ngoài màn chú ý thôi.
“Thái tử giá lâm.” Âm thanh tiểu thái giám bên ngoài màn truyền đến, Thẩm Thiển Ngữ, Thẩm Thiển Mạch cùng nhau núp ở một góc nhìn lén, Thẩm Thiển Tâm đoan trang trầm tĩnh ngồi ở bên trong màn.
Thẩm Lăng Vân hài lòng nhìn Thẩm Thiển Tâm, lại nhìn Thẩm Thiển Ngữ và Thẩm Thiển Mạch, lắc đầu một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
p/s: xin giải thích chút về đình đài thủy tạ cho một số nàng không hiểu. đình đài thủy tạ là một cái đình, hay một sân khấu được xây dưới nước, ở trong ao hồ gì đó, gần giống như sân khấu nổi của ta thời bây giờ vậy.