Đổng Ngạc Ngạc bị hắn làm cho dọa sợ. Nhưng cô vẫn cố mạnh miệng:
- Đúng.
Lăng Tư Duệ thật sự tức giận. Nữ nhân này đúng là không hiểu lý lẽ. Hắn đã nhân nhượng cho cô ta vậy mà... còn muốn chống đối hắn.
Được lắm. Đổng Ngạc Ngạc.... Tôi cho cô biết thế nào là ép người quá đáng.
Lăng Tư Duệ khẽ nhếch môi, con ngươi sắc bén trở nên lạnh lẽo:
- Tối nay.... cô phải ở lại đây.
Gì chứ? Cô nam quả nữ ở cùng một nhà...Hắn nghĩ cô là hạng người gì? Đáng chết...
- Anh nói vậy là ý gì?
Lăng Tư Duệ hừ lạnh nhìn cô:
- Nghe không hiểu sao?
- Tôi... anh... Rốt cuộc... anh muốn gì?
- Muốn gì? Cô có tư cách hỏi?
- Lăng Tư Duệ....
Đổng Ngạc Ngạc chưa nói xong thì Lăng Tư Duệ đã đẩy cô ngã xuống sôpha.
Hành động của hắn khiến cô không kịp phản ứng, cả người như bị đóng băng. Cô chỉ biết lắp bắp:
- Anh... anh.... định làm gì?
Lăng Tư Duệ cười nửa miệng, đôi tay chạm nhẹ vào môi cô:
- Tôi cho cô xem thế nào là ép người quá đáng.
Giây phút này, Đổng Ngạc Ngạc thật sự muốn rút lại lời nói ban nãy. Nếu biết trước hắn sẽ nổi giận thì cô đã không ngu ngốc mà mắng hắn xối xả. Ô... ô... ô.... Tất cả là tại cái miệng hại cái thân.
Nhìn gương mặt mỹ nam phóng đại của hắn, Đổng Ngạc Ngạc mếu máo:
- Đại... đại... ca tôi biết lỗi rồi. Anh mau thả tôi ra đi.
Lăng Tư Duệ hừ nhẹ một cái. Con ngươi sắc lạnh xoáy sâu vào đôi mắt màu cà phê của cô:
- Chẳng phải cô nói tôi ép người quá đáng sao?
- Không có. Lúc nãy... ờ... lúc nãy... tôi chỉ thuận miệng.
Cô biện minh cho mình, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Thuận miệng? Nực cười.
Lăng Tư Duệ cười khẩy một cái.
- Đại ca, tôi... biết sai rồi. Làm ơn.
Đổng Ngạc Ngạc mếu máo, tỏ vẻ thống khổ.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, bỏ tay ra khỏi đôi môi mềm mại ấy. Hắn lạnh lùng đứng lên. Thật sự hắn rất tức giận. Nhưng khi đối mặt với cô, hắn không biết tại sao bản thân lại như vậy.....
Đổng Ngạc Ngạc được hắn giải thoát, cả người cảm thấy nhẹ nhõm. Quả thật, tư thế lúc nãy của hai người có chút ám muội.
Lăng Tư Duệ nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, đột ngột phun ra một câu.
- Đi ngủ!
Cái gì chứ? Đi ngủ là sao? Hắn... không lẽ....
Đổng Ngạc Ngạc cảnh giác ôm người.
Lăng Tư Duệ nhìn hành động của cô, khóe miệng giật giật. Cô ta đang nghĩ cái gì vậy chứ?
- Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc lắc lắc đầu.
- Tôi nói rồi. Nữ nhân ngu ngốc như cô... Tôi tuyệt nhiên không có hứng thú.
Hắn nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
Đổng Ngạc Ngạc thở hắt ra. Mà khoan đã... Hắn nói không có hứng thú... ý là đang nhạo báng cô không quyến rũ sao? Aisssss... Cô cảm thấy bản thân cô cũng có chút thu hút mà. Không thể nào??? Lăng Tư Duệ... Hắn chính là bị mù rồi.... Hừ...
Đổng Ngạc Ngạc tự lẩm bẩm một lúc rồi ngước lên. Nhìn hắn đã đi xa một đoạn, cô gọi với theo:
- Lăng Tư Duệ... tôi không muốn ở lại đây!!!
------------------
Căn biệt thự rộng lớn như vậy khiến Đổng Ngạc Ngạc có chút sợ. Cô đi phía sau Lăng Tư Duệ, không dám nói nửa lời.
Lăng Tư Duệ bước lên cầu thang, đi lên tầng . Hắn đẩy cửa bước vào.
Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn đi vào phòng cũng lon ton chạy theo sau.
Nhưng khi cô vừa định bước chân vào thì cánh cửa phòng đột ngột đóng lại. Trán cô đập mạnh vào của phòng một cái đau điếng.
Đáng chết. Tên atula này đúng là loại không có tình người mà. Đau chết lão nương cô rồi.
Đổng Ngạc Ngạc lấy tay xoa xoa trán, gương mặt ai oán nhìn cánh cửa phòng đóng im lìm. Cô lấy tay đập cửa:
- Lăng Tư Duệ!!! Anh mau mở cửa ra.
Lăng Tư Duệ hiện tại đang ngả người lên giường, nghe giọng nói không khách khí của ai kia, đen mặt. Hắn lười biếng lạnh giọng:
- Cô la hét cái gì?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn xung quanh. Màn đêm như phủ hết dãy hành lang cô đi. Cảm giác lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình. Không phải chứ? Biệt thự này sao giống trong phim ma vậy? Thật đáng sợ... Ô...ô...ô....
Đổng Ngạc Ngạc mếu máo:
- Lăng Tư Duệ, tôi sợ ma.
Lăng Tư Duệ nghe câu nói của cô, khóe miệng giật giật. Cô ta đang nghĩ biệt thự này có ma sao? Đúng là ý nghĩ trẻ con mà. Chẳng biết cô ta là loại người gì? Aissssss đúng là phiền phức...
Hắn miễn cưỡng đứng lên đi ra mở cửa.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bật mở.
Lăng Tư Duệ nhìn vẻ mặt kinh hãi của Đổng Ngạc Ngạc, thật muốn trêu đùa cô một chút. Hắn cười nhếch môi:
- Cô muốn ngủ với tôi đến vậy sao?
Chết tiệt. Hắn đang nghĩ cô muốn ngủ với hắn sao? Nực cười. Nếu không phải tại không khí ở đây có chút cổ quái, cô cũng không sợ đến vậy?
Đổng Ngạc Ngạc không muốn đôi co với hắn, trầm giọng:
- Tôi không phải muốn ngủ với anh. Mau đưa tôi về nhà.
Hừ... Cô ta nghĩ cô ta là ai mà dám ra lệnh cho hắn.
- Cô nghĩ cô có tư cách ra lệnh cho tôi?
- Lăng Tư Duệ, tôi không đùa.
- Khuya rồi. Ngủ lại đây. Phòng bên cạnh.
Lăng Tư Duệ nói xong, lạnh lùng đóng cửa lại.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn cánh cửa đang dần khép lại, đưa tay vào chặn cửa lại. Cô mếu máo:
- Đại ca~ làm ơn. Tôi không muốn ở lại đây.
Lăng Tư Duệ thật sự mất kiên nhẫn, đôi mắt nhìn cô như toát ra hơi lạnh:
- Ở đây không có ma. Cô sợ cái gì?
- Tôi....nhưng tôi không...
Cô chưa kịp nói xong thì Lăng Tư Duệ đã kéo cô vào phòng.
Đổng Ngạc Ngạc vì hành động của hắn mà kinh hãi. Hắn rốt cuộc đang muốn làm gì chứ?
- Anh... Anh...muốn làm gì?
Lăng Tư Duệ lạnh lùng đi về phía giường, hắn tựa lưng vào thành giường, lạnh giọng:
- Chẳng phải cô sợ ma sao?
- Nhưng... tôi... đâu có nói sẽ ở cùng phòng với anh.
Đổng Ngạc Ngạc lấy hai ngón tay trỏ trỏ vào nhau, gương mặt tỏ ra ngại ngùng.
Đúng vậy nha. Cô chưa từng ở cùng phòng với nam nhân.
Lăng Tư Duệ nhìn gương mặt ngại ngùng của cô, khóe môi khẽ cong lên:
- Muốn ngủ cùng tôi thì cứ nói.
Gì chứ? Hắn đúng là ảo tưởng sức mạnh. Cô thèm vào. Tên ác ma như hắn chẳng có gì hấp dẫn cô cả. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có bạn học Nghiễm Nghiễm mới đủ khả năng dụ dỗ cô.
Đổng Ngạc Ngạc bễu môi, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm " Tôi mà thèm ngủ với loại người như anh. Đồ tảng băng lạnh nhạt chả có gì hấp dẫn ".
Lăng Tư Duệ nhìn bộ dạng của cô, mặt đầy hắc tuyến. Nữ nhân đáng chết... cô ta dám nói hắn không hấp dẫn sao? Hừ...
Lăng Tư Duệ hừ lạnh, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo:
- Đừng tưởng tôi không nghe thấy.