h
Đổng Ngạc Ngạc xuất hiện trong bàn ăn của Lăng gia. Nhìn những món ăn được bài trí trên bàn, cô vừa suýt xoa vừa kinh hãi.
Một bên thì toàn đồ ăn ngon, còn một bên thì trình độ y chang cô.
Lăng Tư Duệ và Tống Nhất Hàn ngồi vào bàn ăn, lạnh lùng phun ra một câu:
- Ăn đi.
Ai da~ đến nói chuyện mà cũng hiểu ý nhau như vậy... đúng thật là một cặp tiên đồng ngọc nữ... tâm linh tương thông.
Đổng Ngạc Ngạc ngây ngốc một hồi rồi cười xuề xòa:
- Ơ...hơ hơ ăn thôi.
Cô nhìn sang món ăn của Lăng Tư Duệ, thật muốn cho hết chúng vào bụng a~ Mùi hương nghi ngút bốc lên khiến cô muốn chảy nước dãi. Đưa tay lên định gắp thức ăn của hắn thì một đôi mắt gườm gườm nhìn cô.
Tống Nhất Hàn không cam tâm khi cô ăn thức ăn của hắn ta. Anh thật sự không thích chuyện này...
Thế nhưng... trong suy nghĩ của ai kia... Tống Nhất Hàn chính là đang ghen. Đúng rồi... Đổng Ngạc Ngạc cô vô ý quá. Lão công của người ta nấu thức ăn cho người ta mà. Cô không nên làm tiểu tam chen vào như vậy... quá sai lầm...
Cô ngước mắt lên nhìn Tống Nhất Hàn, cười giả lả như ý nói "Tôi không tranh giành đồ ăn của lão công nhà anh đâu ".
Đổng Ngạc Ngạc nuốt nước miếng cái ực. Nhìn những món ăn kinh dị của Tống Nhất Hàn, cô thật sự nuốt không trôi. Miễn cưỡng gắp một đũa, đôi mắt báo săn của người nào đó lăm le nhìn cô như muốn giết người.
Không phải chứ? Lại ghen sao? Hai người này... chỉ là một bữa ăn thôi mà có cần keo kiệt vậy không?
Cô nhăn mặt, quyết định trơ mắt nhìn đống đồ ăn trên mặt bàn, cái bụng đói meo không ngừng đánh trống.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, hừ lạnh một cái:
- Không đói?
- Đói ~ _ cô nhìn hắn, mắt rưng rưng sắp khóc.
- Vậy sao không ăn?
- Hai người... yêu nhau thì ra chỗ khác mà thể hiện... cứ lườm tôi như vậy làm sao mà tôi nuốt trôi. _ Đổng Ngạc Ngạc ủy khuất, mếu máo.
Lăng Tư Duệ và Tống Nhất Hàn nghe cô nói, khóe miệng giật giật, gương mặt tràn ngập hắc tuyến nhìn cô. Ý cô là bọn hắn thích nhau sao? Không phải chứ? Cô ta làm sao có thể xây dựng ra loại tình huống này. Chiếc đầu chứa toàn đậu hũ kia xem ra bỏ đi là vừa rồi.
Tống Nhất Hàn lên tiếng phản bác:
- Ngạc Ngạc, cô đang nói gì vậy? Chúng tôi không thích nhau. Không phải là đầu cô bị ấm rồi chứ?
Cô nghe anh nói, bễu môi. Mới lúc nãy hai người còn nhìn nhau tình cảm như vậy mà. Bây giờ định chối bỏ mối quan hệ sao? Muốn qua mặt được cô...đâu có dễ.
- Hừ... anh đừng có cố biện minh. Tôi nhìn thấy cả rồi. Rõ ràng là trong mắt hai người có nhu tình.
Tống Nhất Hàn thật sự cạn ngôn. Nữ nhân chết tiệt, anh nam tính như vậy mà cô ta nỡ lòng nào gán ghép anh với cái tên tủ lạnh kia. Aissss.... điên mất.
- Đổng Ngạc Ngạc... tôi nghĩ cô nên thanh tẩy não đi là vừa. Dự đoán của cô tất cả đều sai. Tôi đây là trai thẳng, là trai thẳng đó cô hiểu không hả? _anh lườm cô nói.
- Không tin. Hai người...
- Im miệng hết cho tôi. _ Lăng Tư Duệ nãy giờ ngồi im đột nhiên lạnh giọng.
Không khí trong căn phòng bị hơi lạnh của ai kia làm cho giảm đi.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng quát, cụp mắt xuống không dám nhìn. Hắn ta cần gì hung dữ như vậy? Cô chỉ nói đúng sự thật thôi. Hay là... hắn trách cô bắt nạt người vợ bé bỏng của hắn ở bên kia... Hừ.... _ cô lườm Tống Nhất Hàn căm phẫn.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Tống Nhất Hàn thộn mặt ra, anh ngu ngơ không biết anh đã làm gì sai.
Lăng Tư Duệ chậm rãi dùng bữa. Nhìn thấy nữ nhân nào đó vẫn u uất mà cúi xuống bàn, hắn lấy tay gắp thức ăn cho cô:
- Ăn đi.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, có chút cảm động. Hắn không màng vợ hắn ở ngay bên cạnh mà gắp thức ăn cho cô...quả thật đáng mặt đại trượng phu.
Thế là Đổng Ngạc Ngạc không màng đến hai người kia, nạp thức ăn để lấp đầy bụng.
Không khí bình ổn trở lại, chỉ có đôi mắt của Tống Nhất Hàn là lườm ai kia như muốn thiêu đốt.
--------------------
h
Đổng Ngạc Ngạc ngồi trên sôpha xem tivi, hai người kia cũng ngồi xem cùng cô.
Tống Nhất Hàn đột ngột lên tiếng:
- Ngạc Ngạc... cô về chỗ tôi ở đi. Ở đó an toàn hơn ở đây.
Cô nhìn anh, vẻ khó hiểu. Không phải là anh ta lại ghen với cô chứ? Nhưng mà...dù sao thì cô cũng không muốn ở lại đây, chi bằng đi theo anh ta.
Đổng Ngạc Ngạc quan sát sắc mặt của Lăng Tư Duệ, gương mặt hắn vẫn lạnh tanh. Cô hớn hở định gật đầu thì âm thanh lạnh nhạt chậm rãi cất lên:
- Cô nên nhớ cô là ai? Hai điều kiện kia... quên rồi sao?
Chết tiệt. Lăng Tư Duệ cư nhiên mang chuyện làm ôsin ra đe dọa cô. Hừ... hắn biết rõ là cô không thích ở đây... vậy mà...
- Đại ca~ ngày mai anh đi rồi. Tôi không muốn ở đây một mình. _ cô nhìn hắn van nài.
Tống Nhất Hàn mặc dù có chút khó hiểu với đoạn đối thoại của hai người. Nhưng mà anh mặc kệ, bằng mọi cách phải đưa cô ấy về nhà anh.
- Cô ấy đã nói vậy, anh cần gì phải bắt ép cô ấy. Đưa cô ấy đến nhà tôi chẳng phải tốt hơn sao?
- Đúng đúng _ cô gật đầu phụ họa.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người. Một người ra điều kiện, một người đồng ý... thật khiến hắn có chút khó chịu. Hắn nhìn Tống Nhất Hàn, cười nửa miệng:
- Tốt? Nực cười... anh nghĩ ba anh sẽ đồng ý?
Tống Nhất Hàn trước câu nói của hắn, kinh ngạc bất động. Làm sao hắn biết được chuyện này? Ba anh ngăn cấm anh qua lại với Ngạc Ngạc thì đã sao? Hắn có tư cách gì mà đe dọa anh chứ?
- Lăng Tư Duệ... chuyện này làm sao anh biết?
- Tôi biết thì đã sao? Ba anh sẽ không để yên cho Ngạc Ngạc nếu anh dẫn cô ta về nhà.
Lăng Tư Duệ lạnh nhạt nói. Chuyện này ngay từ đầu đã không thể? Tống Giai Ninh là một con người coi trọng gia thế, ông ta trước giờ vẫn vậy. Nói hắn biết thì cũng là chuyện đương nhiên.
- Lăng Tư Duệ... _ Tống Nhất Hàn gầm lên giận dữ. Tại sao hắn ta lúc nào cũng chiếm ưu thế hơn anh về mọi mặt. Trong kinh doanh... anh đã cố gắng để trở thành đối thủ của hắn. Vậy mà... công ty anh vẫn không thể sánh bằng được với Lăng Duệ. Bây giờ đến chuyện tình cảm... hắn lại ngang nhiên ngăn cản anh tiếp xúc với Ngạc Ngạc. Nói hắn không thích cô ấy... Nực cười...trẻ con nó mới tin. Rốt cuộc hắn có ý gì?
Đổng Ngạc Ngạc ngồi nhìn hai người cãi nhau, mặc dù không hiểu rõ mọi chuyện như cô cảm thấy bản thân mình thật có lỗi. Vì một tiểu tam như cô mà hai vợ chồng nhà này cãi nhau... quả thật không đáng.