Tô Nhân Vũ nhìn về phía Tô Mạt phẩy phẩy tay: “Ngươi đem sách về ngHỉ ngơi đi. Ngày mai lại đến.”
Nghe hắn ta nói ngày mai lại đến, Tô Mạt gật đầu: “Được thưa phụ thân!”
Nàng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng nàng không hối hận, nàng nghĩ dù như thế nào nàng cũng muốn mình có thể lưu lại một chút kí ức tốt đẹp.
Cảnh sắc mùa xuân phía trước thật là rực rỡ.
Nàng muốn cho Tô Nhân Vũ thấy nàng là nữ nhi hoàn hảo nhất.
Người Tô Nhân Vũ yêu nhất là cố di nương, hắn ta yêu thích Cố di nương như vậy là do Cố di nương thông minh, ôn hòa nhưng cũng rất tinh nghịch, cùng hắn ta bày binh bố trận, vừa là nương tử vừa là bạn. Tô Mạt ngay lập tức phán đoán điều mà hắn ta tìm kiếm chính là điều này.
Hắn ta luôn tìm cách dụ dỗ Tô Hinh Nhi xem binh thư cũng là vì suy nghĩ này.
Nhưng không ai hiểu hắn ta thì nàng đã lập tức hiểu, nàng sẽ vừa là con vừa là bạn của hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ phải xúc động. Mà như vậy, Tam tiểu thư và Đại phu nhân nhất định sẽ căm hận nàng đến tận xương tủy.
Nàng sẽ phải buộc các nàng ta cháy nhà ra mặt chuột nếu không thì còn tốn thời gian tới đâu. Nhân sinh bách niên, nàng đã bảy tuổi rồi, cũng không còn nhiều thời gian để lãng phí cho bọn họ nữa!
Ở Mẫu đơn viên, Tô Hinh Nhi vừa khóc lại vừa gây náo loạn, trời lạnh mà cHỉ mặc mỗi tấm áo mỏng manh trên người, đi chân không trên đất, lại còn nằm vật xuống đất khóc ầm ĩ,“Phụ thân không cần ta, Hinh Nhi thật đáng thương, Hinh Nhi thật đáng thương...... Phụ thân cần mụ già quê mùa kia, cần đứa nghiệt chủng của Đỗ Di nương”
Tô Nhân Vũ đột nhiên có cảm giác chán nản nhưng vẫn cố nén, cúi người ôm lấy Tô Hinh Nhi:“Nha đầu ngốc, phụ thân thương yêu ngươi nhất!”
CHỉ cần nàng ta là con của Cố di nương, hắn sẽ hết sức bảo vệ, quan tâm đặc biệt đến nàng ta.
Tô Hinh Nhi khóc đến nỗi mắt sưng húp, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ gắt lên.
Tô Nhân Vũ đau lòng đứng lên, ôm nàng ta vào lòng, cho tất cả mọi người lui ra ngoài, hắn ta tự mình dỗ cho nàng ta ngủ.
Tô Hinh Nhi lại khóc ầm lên, không cHỉ khóc tức tưởi mà còn nôn hai lần, không nôn ra được gì mà chính là nôn khan.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn ta của nàng ta, lòng Tô Nhân Vũ nhất thời quặn đau, ôm chặt nàng ta vào lòng,“ Hinh Nhi ngoan, không khóc nữa, không khóc nữa!”
Tô Hinh Nhi dùng sức giật tóc mình: “Phụ thân không cần ta . Hinh Nhi thật đáng thương…”
Tô Nhân Vũ dỗ nàng ta thật lâu, bảo với nàng sẽ không dạy Tô Mạt đọc sách nữa nàng ta mới thôi nức nở, dụi mắt vào vạt áo của hắn ta