Tề Tú Hữu nịnh nọt nói:“Tả tướng, ngài nói chúng ta nên tra từ chỗ nào thì tốt?”
Tả tướng hừ một tiếng,“Ai lo việc bảo vệ, ai thần thần bí bí thì tra kẻ đó.”
Tề Tú Hữu lập tức nói: “Tả tướng, vậy là Tô Nhân Vũ rồi. Lần này bệ hạ cực kì tin tưởng hắn, đem hết tất cả hạng mục tuần tra Vạn Xuân uyển cho hắn phụ trách. Còn thần bí tất nhiên là Tề vương điện hạ rồi. Tề vương điện hạ lúc nào cũng độc lai độc vãng, ngay cả tùy tùng cũng không dẫn theo, hơn nữa thường xuyên ra vào Hoa Xuân uyển, không biết có phải cùng Tô Nhân Vũ......”
Tả tướng sắc mặt phát lạnh, âm trầm nói: “Tốt, liền điều tra từ phía chúng..”
Nói xong, hắn lại xoay người ho khan, Tề Tú Hữu vội đỡ hắn, hô to:“Người đâu, người đâu , mau đi mời thái y, mau đi mời thái y!”
Những thái y đi theo ngoại trừ bắt mạch cho hoàng đế cùng các phi tần, hoàng tử còn có các đại thần. Nhưng hoàng đế có hạ lệnh, Tô lão phu nhân cùng tả tướng đều có thể mời ngự y của mình đến xem bệnh. Đây là bực nào ân sủng nha.
Đương nhiên, với Tả tướng mà nói, chưa chắc là ân sủng mà phải là giám thị thì đúng hơn, để xem thử hắn là bệnh thật hay giả bộ.
Khi Tề Tú Hữu trở về phục mệnh thì hoàng đế đã sắp ngủ, hắn quỳ ngoài màn bẩm:“ Tả tướng đại nhân bệnh rất nặng, còn ói ra máu nhưng vẫn muốn tới thỉnh an bệ hạ. Thần đã chuyển lời bệ hạ đến tả tướng để ngài ấy chú ý giữ gìn sức khỏe, còn thỉnh Trương thái y đến. Thần sợ chậm trễ công việc nên vội đến bẩm tấu.”
Hoàng đế ừ một tiếng, bảo hắn lui ra, nhanh đi điều tra chuyện thích khách.
Tề Tú Hữu lại nói: “Bệ hạ, thần còn có thỉnh cầu, không biết biết có thể điều tra phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn Xuân uyển?”
Phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn xuân uyển có vườn hoa của Tô Mạt.
Hoàng đế làm như cực kì mệt mỏi: “Chỉ cần bắt được thích khách, ngươi muốn làm gì cứ làm.”
Tề Tú Hữu lập tức tạ ơn, cáo lui.
Hắn ra trung ương cung, đắc ý cười, vung tay lên: “Theo ta đi Hoa Xuân uyển.”
Bên trong Hoa xuân uyển, mặt trời chiếu rọi, ánh mặt trời bao phủ từng cây anh đào khiến hcungs sáng rỡ hơn bình thường.
Lão phu nhân dẫn người ngồi ngay ngắn ở chính đường như chờ người nào đã đến.
Tề Tú Hữu thấy thế vô cùng sửng sốt, tiến lên chắp tay: “Tô lão phu nhân, nói vậy ngài đều biết rõ.”
Lão phu nhân gật đầu:“Thiếp thân hiểu rõ. Tề thượng thư có gì sai bảo?”