Tưởng gã đang chơi giỡn với nô tì nên Ninh Tín Chi không để ý, chừng nghe gã sai vặt của Mạnh Tân Dân báo lại hắn mới hay. Đến khi Mạnh Tân Dân tỉnh lại kể đầu đuôi sự việc, gã mới sai người truy sát hai chị em nhưng đã trễ.
Tô Mạt lúc đó có sai A Lí phi tang hết dấu vết hai chị em họ nên bọn Mạnh Tân Dân không tài nào lần ra được. Chúng cũng từng sai người đến vườn hoa dò hỏi nhưng kết quả dĩ nhiên không có.
Ngoài việc đó ra, bọn A lí cũng không điều tra thêm được gì nữa.
Nhưng trực giác của Tô Mạt luôn nhắc nhở nàng hai chị em này không đáng tin. Đường chạy trốn rộng thênh thang, sao họ cứ phải nhắm hướng vườn hoa của nàng mà chạy? Không lẽ có chuyện trùng hợp tới vậy sao?
Nàng thà cho mình đa nghi , bởi vì Lan Như vẫn luôn âm thầm theo doic bọn họ nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Trừ phi bọn họ phát hiện mình đang bị Lan Như theo dõi nên thay đổi chiến thuật, chứ sao họ đã ở đây gần năm trời lại không có động tĩnh gì?
Tô Việt hỏi:“Mạt nhi, giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu để họ bị Tề Tú Hữu bắt thì..”
Tô Mạt nghĩ ngợi một hồi:“Chỉ còn cách đánh cược một phen.”
Tô Việt lo lắng:“Hai tỷ đệ họ tính nết rất quật cường, huynh chỉ e…..”
Tô Mạt thản nhiên nói:“Nhị ca yên tâm, hai người đó không có chuyện gì đâu..”
Bọn họ đã sống sót được tới giờ, một là có kế hoạch tỉ mỉ, hai là thật sự thực kiên cường.
Nàng lại tiếp:“Nhị ca, huynh yên tâm, Tề Tú Hữu sẽ không làm gì họ đâu. Hắn chỉ coi trọng Phương Vũ thôi.”
Tô Việt kinh ngạc “a” một tiếng.
Tô Mạt ra hiệu hắn nhỏ tiếng, lôi hắn ra ngoài, nói khẽ:“Muội có hỏi thăm Tả phu nhân về gã. Tên này muốn lấy lòng Tống gia, cái gì cũng làm. Hắn ở hình bộ lợi dụng chức quyền đưa rất nhiều luyến đồng Tống Ngũ.”
Tống Ngũ thích những nam hài ngoại hình tuấn tú. Tề Tú Hữu ở hình bộ, gặp phạm nhân nào vẻ ngoài dễ nhìn đều tìm cách đưa qua cho gã, nếu người nào không nghe sẽ bị hù dọa, dụ dỗ, lấy tính mạng người nhà bức bách… Tóm lại tất cả đều không thoát được.
Mà Tả đại nhân là lại bộ Thượng Thư, dù vô tình hay cố ý cũng có nghe qua chuyện này. Khi về nhà, ông ta sẽ than thở cùng phu nhân của mình.
Tô Mạt đến chơi với Tả phu nhân, nàng lựa lời dò hỏi về gã mới biết được.
Nghĩ tới đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn trời. Bận bịu mãi cũng hết một ngày. Mặt trăng từ từ lên tới.