Tả tiểu thư khen:“Tề vương điện hạ khiêm tốn .”
Tiếng đàn này, không phải là bậc kì tài thì rất khó phát ra.
Nhưng Hoàng Phủ Cẩn tự biết, năm đó học đàn chẳng qua là vì tu luyện nội công, cái gì ngự khí, kiếm khí, tiêu âm,.. đều là công phu có thể giết người.
Bùi Bảo Khương muốn một khúc túy hoa âm, sau đó tự mình khởi vũ. Dưới ánh đèn, nàng như cánh chim nhỏ tự do, nhẹ nhàng bay bổng, kĩ thuật cao siêu, bước nhảy phối hợp chặt chẽ theo tiếng nhạc, khi khoan khi nhặt, lúc thì thanh thuần lúc lại quyến rũ động lòng người.
Mà tiếng đàn dường như thản nhiên, lại cũng không làm theo ý mình, phối hợp nức nở triền miên tiêu âm, ngược lại càng thêm kinh diễm.
Một khúc kết thúc, tất cả mọi người lâm vào say mê, thật lâu mới thoát ra khỏi nhưng dư âm khúc vũ cùng tiếng đàn ma thuật như vẫn còn quanh quẩn.
Tô Mạt xem đến nhập thần, không tự chủ được cũng khoa tay múa chân mấy lượt, trí nhớ nàng khá tốt, Bùi Bảo Khương vũ một lần nhưng nàng cũng nhớ kỹ.
Bùi Bảo Khương thấy nàng xoay eo, phất tay áo theo tư thế bái nguyệt thì kinh ngạc không thôi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi,“Mạt nhi muội muội, tư thế này...... Tuy tỷ quen múa nhưng cũng không có được cái thần vận này, tỷ muốn muội, không, xin muội hãy để tỷ dạy muội nha!”
Tô Mạt không dự đoán được bọn họ đều nhìn nàng, quẫn bách dừng lại, lắc đầu như trống bỏi: “Ta sẽ không vũ , ta chỉ tùy tiện múa chơi thôi mà.”
Bùi Bảo Khương mặc kệ, nàng nhất định phải đào tạo mầm non này!
Nàng nắm tay Tô Mạt, quay đầu nói với Tô Việt:“Nhị thiếu gia, tâm lý ngươi u ám a, thổi điệu thê lương như vậy, nếu không có Tề vương điện hạ giúp ngươi, ngươi đều làm chúng ta khóc hết.”
Tô Việt xấu hổ, kỳ thật cuộc sống hắn không bi thương lắm nhưng lúc thổi tiêu không hiểu sao lại khoogn không chế được, thổi ra âm điệu buốn như vậy.
Bị Bùi Bảo Khương nói trắng ra hắn cũng không che dấu, thi lễ nói lời cảm tạ:“Còn thỉnh Bùi tiểu thư chỉ giáo nhiều hơn.”
Lúc này lão phu nhân phái người đến, nói sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai còn có một ngày thú vị đâu.
Mọi người thấy trời cũng không còn sớm, vội trở về phòng nghỉ.
Lúc Tô Mạt đi đến góc hành lang thì nghe Hoàng Phủ Cẩn kêu nàng, liền làm cho Kim Kết cùng Bùi Bảo Khương các nàng đi về trước.
Bùi Bảo Khương cười hì hì nói:“Muội đi đi, tỷ sẽ không chê cười đâu.”