Hiện giờ, Lâm di nương cũng coi như đứng ra quản lý mọi chuyện trong nhà, vì tiền đồ Tô Việt nên nàng cũng được coi trọng hơn trước.
Nàng không cần lại trăm phương ngàn kế lục đục với nhau giành sự để ý của lão gia như trước nên cuộc sống dễ chịu hơn xưa. Hơn nữa, nàng đối xử với đại tiểu thư rất tốt.
Nàng cùng đại tiểu thư đi Đại Hùng bảo điện, nhìn tượng phật hiền lành, lại thản nhiên sinh ra kính sợ cùng tâm thành kính, quỳ xuống thiệt tình cầu nguyện, quốc thái dân an, gia đình hòa thuận, lão phu nhân cùng Quốc Công khỏe mạnh trường thọ, con đường làm quan của con trai hanh thông......
Nàng muốn đi xin xăm, đại tiểu thư mỉm cười:“Lâm di nương, không cần đâu, người có ước nguyện gì cứ cầu phật tổ, ngài sẽ phù hộ, xin xăm, ngược lại mất linh .”
Lâm di nương cười:“Nói cũng đúng, ta không xin nữa. Chỉ cầu phật tổ thôi.”
Đại tiểu thư lại nói:“Di nương, chúng ta đi thiện phòng nghỉ ngơi dùng cơm chay đi.”
Lâm di nương liền dẫn theo bọn nha đầu đi với nàng. Một tiểu sa di đi trước dẫn đường.
Phía sau thiền viện sạch sẽ thanh tịnh, cổ thụ dày đặc khiến lòng người thanh tĩnh lạ thường, quên hết nỗi u sầu thế tục.
Mấy người ngồi nghỉ ngơi uống trà, lúc này tiểu nha đầu dẫn một người tiến vào, dĩ nhiên là Lăng Nhược.
Lâm di nương kinh ngạc nói:“Lan cô nương? Không phải ngươi đã cùng với ngũ tiểu thư xuống phía nam sao?”
Lăng Nhược hành lễ,“Ngũ tiểu thư sai nô tì trở về bàn bạc sự tình.”
Lâm di nương nghe vậy, vội nói:“Có lẽ ngươi cần nói chuyện riêng với đại tiểu thư, ta cũng muốn đi dạo quanh đây một chút.”
Lăng Nhược lại hành lễ:“Tiểu thư, hắn đến đây
Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, lại mím môi, kiên định nói:“Mang ta đi gặp hắn.”
Lệnh bọn nha đầu ở chỗ này chờ, nàng cùng Lăng Nhược đi ra ngoài .
Lăng Nhược dẫn nàng đi quanh quanh thiền việ, cuối cùng dừng lại trước cửa thiện phòng.
Nàng gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói ôn nhuận của nam tử:“Lan cô nương là đại tiểu thư đến đây sao?”
Tuy rằng thực kích động, nhưng người bên trong cũng không dám đi ra gặp giai nhân, chỉ đành cách ván cửa hành lễ.
Đại tiểu thư cúi rũ mắt, chậm rãi nói:“Tần công tử, ta đến cầu ngươi một việc .”
Tần Nguyên Quân hạnh phúc muốn xỉu, hắn “Ân” một tiếng, tuy rằng rất muốn nhìn nàng, nhưng lại không dám đường đột, muốn nghe được rõ ràng hơn chút, liền đi phía trước để nhìn rõ hơn, kết quả “Phanh” một tiếng, đầu đánh vào ván cửa.
Đau đến nỗi kêu to.