Từ trước hắn vẫn không thích gặp người, Hải Nhất Đao nhiều lần mời hắn uống rượu trông thấy các huynh đệ, hắn đều cự tuyệt , lần này thế nhưng chủ động tiến đến, cũng thực tại làm cho người ta kinh ngạc.
Hắc y nhân phi thường thong thả trừng mắt nhìn, không quan tâm Trịnh Vinh, thản nhiên nói:“Chúng ta chẳng những muốn chiếm Lai Châu, còn muốn chiếm càng nhiều địa bàn, triều đình loạn, chúng ta liền cắt cứ làm vương.”
Hải Nhất Đao cao hứng, kéo Trịnh Vinh uống rượu:“Huynh đệ, đi theo đại ca, chúng ta về sau cũng xưng vương xưng bá. Vị trí hoàng đế để đại ca làm.”
Tô Mạt âm thầm kinh hãi, chỉ là một tội phạm, lại có dã tâm đến vậy? Hắn muốn dựa vào Dã Kê này để xưng hung xưng bá?
Hơn nữa, nàng cảm thấy Hắc y nhân tâm tư ác độc, hắn không phải muốn hạ bệ hoàng đế mà muốn thiên hạ đại loạn.
Như vậy, chịu khổ chính là dân chúng.
Đột nhiên, không khí hơi dao động, nhòng một cái, ngón tay trắng bệt của hắn y nhân đã bắt lấy yết hầu Tô Mạt.
Tô Mạt hoảng sợ, cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cổ mình.
Trịnh Vinh cũng hoảng sợ, chạy lên năn nỉ.
Hải Nhất Đao bưng bát to, cười nói:“Đại ca, muội muộinày không thành vấn đề, là muội muội Trịnh lão đệ.”
Mặt hắc y nhân không chút thay đổi, ánh mắt âm lãnh như sứ giả tu la địa ngục, không có một chút độ ấm cùng gợn sóng.
Tô Mạt trừng lớn mắt, đồng tử chợt phóng mở ra rồi thu nhỏ lại, trừng trứng nhìn hắn.
Có lẽ, hắn chính là đao khách mà Hoàng Phủ Cẩn nhắc đến, cái loại đao khách hàng năm không thấy ánh mặt trời, mặt mày tái nhợt, thậm chí hơi xanh, môi trắng bợt, kiểu da của người lâu ngày không ra nắng.
Mặt mũi hắn thật sự rất đẹp nhưng sát khí phát ra lại cực kì khủng bố.
Cách tay thít chặt cổ Tô Mạt không hề dùng sức nên Hải Nhất Đao với Trịnh Vinh cho là hắn chỉ giỡn mà thôi.
Hắc y nhân nhìn chằm chằm Tô Mạt, thản nhiên nói:“Túi da hoàn hảo như vậy, sẽ làm ta nhịn không được lấy làm của riêng. Lúc kinh hoàng nhất sẽ khiến tim đập mạnh, máu dồn lên, gương mặt lúc này là diễm lệ nhất, trong suốt sáng bóng giống huyết ngọc. Nếu được bảo quản kĩ lưỡng sẽ rất mê người.”