Tống Thanh Dương lập tức quỳ xuống cực kỳ uỷ khuất nói: "Hồi bệ hạ, hai người kia vốn là ở trong nhà thần, nhưng mà bởi vì lúc đi Vạn Xuân Uyển làm bệ hạ kinh ngạc, thần liền đuổi bọn hắn đi rồi. Những người giang hồ như bọn họ, người nào trả thù lao liền làm tay chân cho người đó, thần đã sớm không liên quan đến bọn họ nữa."
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nói: "Cho dù là người giang hồ, ở Đại Chu ta liền phải tuân thủ luật lệ Đại Chu ta, bọn hắn là người môn phái nào? Hộ tịch ở đâu, hiện giờ đang ở nơi nào, sao lại trọ ở đó? Nếu ở quan phủ không có lập hồ sơ, vậy thì chính là phụ tá bên trong quý phủ, như thế nào, ngươi thuê quá nhiều người giang hồ, nên chính mình cũng không nhớ rõ sao?"
Mồ hôi Tống Ngũ lập tức rơi như mưa, Tống Minh Dương tiến lên quỳ xuống nói: "Hồi bệ hạ, Tô quốc công, quả thật Ngũ đệ của thần đã đuổi hai người kia đi, còn từng nhờ vả thần thay hắn chào hỏi với hộ bộ và Kinh Triệu Duẫn, đem phụ tá trong quý phủ của hắn đăng ký danh sách lại một lần nữa. nhưng bởi vì thời gian ngắn, nha môn bận rộn, hơn nữa sắp đến lễ vạn thọ của bệ hạ, liền không có đẩy ra
Tô Nhân Vũ liếc Tống Minh Dương một cái, lạnh lùng cười.
Hoàng quý phi lập tức nói: "Còn cho là có chuyện gì, sợ bóng sợ gió một hồi. Trái lại thiếp thân muốn hỏi một chút, hai tên thích khách vì sao lại muốn ám sát Tô lão phu nhân? Người giang hồ đều xem trọng oan có đầu nợ có chủ, xin hỏi lão phu nhân đã làm chuyện gì đắc tội bọn họ? Lúc ấy là thế nào? Quốc công gia có thể nói cho chúng ta biết một chút hay không?"
Sắc mặt Tô Nhân Vũ lạnh lẻo, cũng không hé răng.
Hoàng quý phi hừ một tiếng, hiện giờ Tống gia cũng có nhân sĩ giang hồ làm chỗ dựa, Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn còn nắm được cái gì!
Nếu mà vạch trần chuyện nữ nhân Tô gia lén lút với người sinh ra dã chủng, vậy là có chuyện thú vị rồi !
Hoàng đế ho khan hai tiếng, cảm thấy được có phần hít thở không thông, nặng nề nói: "Bớt tranh cãi đi."
Hoàng quý phi bĩu môi.
Tô nhân Vũ cũng quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, lễ Vạn thọ sắp tới, nếu có loại nhân sĩ giang hồ không ràng buộc với triều đình tuỳ tiện ra vào, thực làm cho thần lo lắng về việc trị an của kinh thành, thần khẩn cầu bệ hạ, cho đăng kí lại danh sách võ lâm nhân sĩ ở kinh thành, mà việc này nên do Kỳ Đông gia phụ trách."
Tống Thanh Dương bĩu môi, trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng.
Hoàng quý phi nói: "Tô quốc công, lễ vạn thọ sắp tới của bệ hạ, chỉ sợ không ổn."
Trường hợp này, bởi vì Tô Nhân Vũ nổi giận đùng đùng, Hoàng đế cũng không có triệu Tống Tương về, để tránh xảy ra xung đột khác.