Đỗ di nương trong mắt lóe cừu hận,“Ngươi cũng không tốt gì. Ngươi rất lợi hại, cũng đấu không lại Cố di nương. Ngươi hại chết nàng, nàng cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng lão gia.”
Vương phu nhân sắc mặt phát lạnh,“Ba” cho Đỗ di nương một cái tát,“Tiện nhân! Đánh cho ta!”
Vài mụ mụ bùm bùm dùng giày để đạp Đỗ di nương, máu từ miệng nàng chảy ra, người bầm tím.
Vương phu nhân hừ nói:“Tiện nhân như ngươi là cái gì, ngươi đáng ra phải cảm tạ ta, ngày đó đã lưu giữ ngươi.”
Ngày đó Cố di nương trong bụng có hai hài tử, nàng cố ý cho Hoàng đại phu kê đơn, cho bà đỡ làm mấy chuyện xấu, giết chết một hài tử là nam, trực tiếp chết ở trong bụng Cố di nương, căn bản không có đi ra.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của mụ mụ,“Đại, đại tiểu thư?”
Vương phu nhân nheo mắt, lập tức đứng dậy, nói:“Cho ta hảo hảo nhìn nàng.”
Nàng ra cửa, âm trầm nhìn đại tiểu thư,“Ngươi tới nơi này làm cái gì, nha đầu mụ mụ đâu.”
Đại tiểu thư ánh mắt càng thêm xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta muốn xuất gia.”
Đại phu nhân cảm thấy thân mình chao đảo, có hai người liền đỡ nàng, nàng lập tức ý thức khẳng định được là có người xúi giục đại tiểu thư, nàng nhìn Xuân Mai nói:“Đi thăm dò xem, ai cùng đại tiểu thư nói gì.”
Xuân Mai biết ý của nàng, hơn phân nửa là Lâm di nương, đương nhiên cũng có thể là nhị tiểu thư.
Đại tiểu thư nói xong bước đi , căn bản mặc kệ mẫu thân nói cái gì, bước đi kiên quyết, bóng dáng cô thanh.
Nàng lấy việc sinh ra trong gia đình này là bi ai, vì có như vậy mới vì mẫu thân mà thống khổ.
Cho dù bọn họ không cho nàng xuất gia, thì lòng của nàng cũng đã chết.
Ở đây không có ấm áp, chỉ có tính kế cùng âm mưu hiểm độc trong nhà, giống như phần mộ, không bằng xuất gia.
Quốc Công phủ xẩy ra đại hỏa hoạn, mọi người đều biết, trở thành đề tài câu chuyện ở đầu đường cuối ngõ.
Mọi người đều nói Quốc Công gia không có khả năng cứu sống, hoàng đế quyết định hạ lệnh chấp thuận đại thiếu gia về nhà xử lý hậu sự, lão gia lão phu nhân cũng sẽ mang nhị thiếu gia còn có nhị gia tam gia tới rồi xử lý.
Khoảng hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tới, khi đó trong nhà càng náo nhiệt.
Mười ngày sau, Tô Nhân Vũ tỉnh lại, Vương phu nhân vẻ mặt bi ai rất phù hợp, gầy yếu tiều tụy, vui mừng quá mà khóc:“Lão gia, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại. Việt nhi cùng lão phu nhân bọn họ đã tới rồi.”