Một thị vệ khác chạy tới, Tô Mạt phất tay, một luống kình phong thổi tới phong kín mấy đại huyệt biến hắn trở thành tượng điêu khắc.
Lăng Nhược thấy vậy, vừa sợ vừa bội phục. Tiểu thư mới ra ngoài một thời gian ngắn mà công phu đã tiến bộ đến không ngờ.
Loại này phất huyệt thủ pháp này, người thường phải mất vài năm mới thi triển thuần thục được.
Nhìn vào, Tô Mạt biết ngay thị vệ này là do tô Văn Nhi cho Vương phu nhân mượn để dễ bề hành động. Mụ ta muốn nhân cơ hội mọi người đang tụ tập chỗ lão phu nhân mà tới đây thực hiện quỷ kế.
Vương phu nhân đang ôm một đứa nhỏ, thấy nàng tới thì lạnh lùng : " A, chủ nhà đến đây!”
Hỉ Thước thấy Tô Mạt đến, vội chạy tới, sắc mặt trắng bệch càng thêm tiều tụy : “Tiểu thư, xin người cứu mập mập.”
Trẻ con không có đại danh, chỉ có nhũ danh. Nhũ danh mập mập là do lão phu nhân đặt, muốn cho nó lớn lên mập mạp, khỏe mạnh hơn người.
Tô Mạt mấy ngày nay vì chuyện Tần Nguyên Quân mà nhức đầu nên chỗ của Hỉ Thước chỉ đi qua có mấy lần, thấy mọi thứ đều ổn nên cũng không quan tâm mấy, không ngờ lại xảy ra chuyện.
Nàng sai người đỡ Hỉ Thước vào trong, uống bát canh long nhãn ổn định lại tinh thần còn mình gặp Vương phu nhân đòi đứa nhỏ.
Vương phu nhân nắm đứa nhỏ trong tay, đắc ý nói:“Cho dù có muốn nuôi đứa nhỏ cũng phải để ta nuôi. Ta đây còn sống ngày nào, các người đừng mong trèo lên đầu ta mà cưỡi. "
Bà biết, Tô Nhân Vũ chắc chắn sẽ nuôi dạy đứa nhỏ này thật tốt, nói không chùng sau này còn truyền tước vị lại cho nó, đến lúc đó con mình sẽ hết hy vọng.
Con không có tước vị, bà sẽ bị nhốt tại tiểu viện, cả đời ăn chay niệm phật.
Nay nhà mẹ đẻ mặc kệ, hoàng quý phi cũng không quan tâm đến, bà còn dựa vào đâu được đây ?
Dĩ nhiên chỉ còn con trai là chỗ dựa duy nhất.
Con gái ruột của mình lại bị bọn họ xúi giục, lòng không hướng về mẹ nó, mình còn đường sống sao ?
Tay bà đặt lên ngực đứa nhỏ, cong ngón tay bóp chặt cổ nó, : " Nếu ngươi chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ thả nó. Nếu không, ta có bóp chết nó cũng không ai nói được gì. Từ xưa tới nay, vợ là trời, thiếp thất chỉ là đồ vật bỏ đi. Hơn nữa, Tô gia không thiếu đứa nhỏ, chết một đứa cũng chẳng có gì lớn. "
Lăng Nhược tức giận, nhìn Tô Mạt:“Tiểu thư, để nô tì ! "