Một chiêu lưu vân thiết y đánh về hai người. Ngực họ trúng chưởng. Hoàng Phủ Cẩn thuận thế điểm huyệt, vứt chúng xuống đất.
Mấy người A Lí tung lưới trói lại, phi thân rời đi.
Nếu Tống gia có chuẩn bị, vậy phòng đó không có gì để tìm, bắt được Thư Hùng Song Sát cũng không tệ.
Trên đường, tiếng người, tiềng xe huyên náo. Tất cả đều là những người dự tiệc ở Tô gia. Bên ngoài thì sôi ổi, ai biết bên trong dấu hành động gì.
Bắt được Thư Hùng Song Sát, mấy người một đường về tới Tề vương phủ, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
Diệp lão nhân đã ngủ. Ông không tham dự vào chuyện này. Ông từng nói: Nếu để ông quyết định, đương nhiên là giết hoàng đế, bất quá, đây không phải ý hay nên tốt nhất đừng hỏi ta.
Sau khi Lưu Niên, ông cũng lặng lẽ hơn xưa.
Lưu Hỏa nói:“Vương gia, sao chúng ta không đem Thư Hùng Song Sát giao cho hoàng đế? Để coi Tống gia còn gì để nói.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt lắc đầu:“ Vô ích. Giờ mới nhìn tưởng la bệ hạ tin tưởng chúng ta nhưng với một hoàng đế, quyền lực quan trọng hơn tình cảm nhiều. Hắn muốn khống chế Tống gia nên mới đưa Tô gia lên làm bình phong cân bằng thế lực, dĩ nhiên sẽ không để Tô gia bành trướng thế lực. Việc hắn phong Tống Dung Miên làm dung tần là bằng chứng tốt nhất.”
Suy nghĩ hoàng đế, nàng cũng nắm được một hai. Dù Tống gia không trở thành đệ nhất công thần nhưng cũng sẽ là đệ nhất ngoại thích của Đại Chu, vị trí Tống gia là không thể sụp.
Đây chính là tâm của đế vương, không diệt tận gốc nhưng cũng không để ngươi đắc ý.
“Nếu không uy hiếp hoàng quyền, hoàng đế sẽ nhắm một mắt bỏ qua.” Tô Mạt kết luận.
Mấy người im lặng nghĩ, ai cũng thấy nhận xset này không sai. Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì?”
Tô Mạt nhếch môi: “ Dù có lật tung Tống gia cũng phải làm cho bệ hạ ghét hắn.”
Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn :“Chúng ta tiến cung.”
Hoàng Phủ Cẩn: “Bây giờ?”