Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi

chương 1468: đột nhiên mưa gió cuồng phong – lấy lui làm tiến 02

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Mạt nói: “Tô gia vốn là thường dân, trước đây có lập được một chút công danh, nên được tổ tiên Bệ Hạ cho phép gia nhập binh nghiệp. Cha thần được Bệ Hạ thưởng thức, có thể ra trận làm tướng quân. Công ơn của Bệ Hạ vô cùng lớn, Tô gia vô cùng cảm động, cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi. Bây giờ thiên hạ thái bình, gia phụ đã mang hết khả năng ra dùng, vả lại tổ mẫu tuổi đã cao, con cháu đần độn, muốn quay về quê hương, không hỏi thế sự. Những ngân hàng tư nhân của Tô gia, đều được Bệ Hạ giúp đỡ, nguyện quy nhập về triều, xin Bệ Hạ ân chuẩn.”

Nàng nâng tay, dập đầu hành lễ, thu lại tất cả tài năng, nén lại tất cả bất mãn.

Chỉ cầu Hoàng đế bỏ qua hiềm khích lúc trước, để xuống nghi kỵ, thả cha nàng về nhà.

Tô gia nhà nàng, chắc chắn sẽ không hỏi đến thế tục nữa, chỉ tìm niềm vui nơi điền viên.

Tất cả hùng tâm tráng chí (ý định to lớn), đều an táng ở nơi “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn”.

Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, một câu cũng không nói, trong tâm của hắn rối loạn không thể yên, đối với Tô Nhân Vũ, đối với Tô Mạt, không hề giống với những thần tử khác, nhưng hắn không thể nói rõ được.

Hoàng đế cũng là người, cũng có được cũng có mất, chỉ là lấy thì dễ, muốn bỏ thì lại không đành lòng.

Hắn biết, Tô Mạt là một cô gái thông minh, cái gì cũng hiểu, căn bản không cần hắn chỉ.

Thậm chí, vì sao hắn phải loại bỏ Tô Nhân Vũ, muốn giết hắn, nàng đều biết.

Người khác nghĩ Hoàng đế muốn giết người, muốn giết cứ giết, nhưng hắn không phải loại hôn quân như thế, trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì, hắn hy vọng nàng sẽ hiểu, nhưng hắn không xác định, nàng trừ bỏ hận, có hiểu hay không.

“Ngươi cảm thấy trẫm sẽ thả hổ về núi sao?” Hắn thản nhiên nói.

Tô Mạt chợt ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực, có thêm chút hung ác: “Bệ Hạ cảm thấy, một con hổ bị tước quyền tự do, luôn hướng đến tự do, sẽ quan tâm đến cái quyền thế hay phú quý sao?”

Hoàng đế nhìn nàng: “Nếu là hổ, dù ở giữa rừng, hay ruộng hoang, đều có thể vung tay xuất ra bản lĩnh.”

Hốc mắt Tô mạt chợt nhói, trong lòng hận vô cùng, lại phải đè nén chính bản thân.

“Bệ Hạ cảm thấy, như thế nào người mới có thể an tâm?”

Nếu bọn họ như vậy hắn vẫn chưa hài lòng, vậy thì hỏi hắn, như thế nào hắn mới vừa lòng?

Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm phong ngươi làm Chiêu nghi, vào cung phụng giá.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio