Nàng tự dưng xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhi bị vứt bỏ, nhưng nàng không cam lòng mà chết, đứng lên đấu tranh, nàng mới có được ngày hôm nay.
Hoàng Phủ Cẩn không được phụ hoàng hắn quý mến, huynh ấy bị chèn ép ở khắp nơi, nhưng cũng không trầm luân như hắn, cũng không hề oán trách, vẫn giữ được trái tim đầy tình cảm, cho nên huynh ấy mới có được ngày hôm nay.
Không muốn chính mình bị tổn thương đừng lấy người khác ra làm cái cớ, nếu không chỉ càng làm bản thân thêm trầm luân vĩnh viễn không thể thoát ra.
Vu Hận Sinh hung hăng nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ rằng Hoàng Phủ Cẩn thật lòng yêu ngươi? Đừng có nằm mơ!” Hắn giơ những ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía mọi người, “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa… Nếu như không có lợi ích gì thì các ngươi có đồng tâm hiệp lực như vậy cứu một Tần Nguyên Quân không có quan hệ gì với bản thân không?”
Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, không trả lời, Vu Hận Sinh nói đúng, hắn không thừa nhận không được.
Tô Mạt nói: “Vù Hận Sinh, dù dù chúng ta có trao đổi lợi ích, nhưng chúng ta không giống với ngươi. Chúng ta là cứu người, không phải là làm hại người khác!"
Vu Hận Sinh cười lạnh một tiếng, “Không phải hại người? Ai biết được các ngươi không hại người? Không phải đến hại ta sao?” Hắn chỉ vào Hoàng Phủ Cẩn, “Ngươi, từ khi sinh ra, liền hại ta ở mọi nơi!”
Hoàng Phủ Cẩn không để ý đến hắn, hắn cười một tiếng rồi nói: “ Các ngươi tự cho mình là đúng, nhưng đối với ta mà nói, ngươi chính là sai. Đúng, ta hận ngươi, hận không giết được ngươi, nhất định phải giết hết các ngươi, ta mới cam tâm.”
Hắn đưa tay lên, ống tay áo đen giống như một đôi cánh mở rộng ra.
Diệp Tri Vân từng bước tiến lên đề phòng hắn bất ngờ tấn công, “Ngươi có biết rằng, thật ra mẫu thân của ngươi rất yêu ngươi, nhưng vì đại cục mà phải hy sinh sinh không?
“Im miệng!” Sắc mặt Vu Hận Sinh dữ tợn, tinh thần trở nên điên cuồng, hắn nghiến răng nói: “Yêu? Một người như vậy thì yêu con trai mình như thế nào, mà lại đem con mình đưa cho một người phụ nữ khác để bảo vệ cho con của người đó? Con bị chính phụ thân của mình xử tử?”
Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng.
Điều hắn vừa nói giống như một tảng đá rơi trúng mọi người, nhất là Hoàng Phủ Cẩn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng mọi việc lại là như vậy!
“Ngươi…” Hắn muốn hỏi Vu Hận Sinh làm sao biết được, nhưng cổ họng lại không thể nói được câu nào.
Nếu như Vu Hận Sinh nói là thật, thì mẫu thân và bản thân mình đã thiếu hắn rất nhiều.