Từ chuyện khi dễ Lưu Hắc Hổ kia hắn liền nhìn ra được.
Một bên khi dễ người khác, còn muốn làm cho người ta tâm phục khẩu phục, điểm ấy nàng mạnh hơn hắn.
Hắn từ trước tới nay gặp kẻ địch luôn xử lý gọn, căn bản lười thu phục, hao tâm tổn trí, không bằng một kiếm đâm tới thống khoái.
Tô Mạt lại bắt đầu hỏi hắn làm ăn buôn bán gì? cùng Hồ tiên sinh, Lăng Hư xem quan chủ là quan hệ gì? cùng Tô Nhân Vũ có quan hệ gì?
Tĩnh thiếu gia cười đến có chút chế nhạo, ánh mắt nhợt nhạt xao động ý cười:“ Quan chủ Lăng Hư quan từng là bằng hữu của gia mẫu. Hồ tiên sinh cũng vậy. Tô Nhân Vũ chính là có duyên gặp mặt vài lần. Việc buôn bán của chúng ta hỗn độn, dân sinh bách hóa, tất cả cái thiên hạ cần. Ăn, mặc, ở, đi lại, các loại đồ chơi quý giá, Lĩnh La tơ lụa, dược liệu hương liệu, chỉ cần có người cần, chúng ta đều bán.”
Lần này đến phiên Tô Mạt há hốc miệng, nếu như vậy việc buôn bán làm ăn rất lớn a.
“Ngươi, nhà các ngươi…” Đây quả thực là cửa hàng bán lẻ lớn nhất rồi.
Tĩnh thiếu gia để sát vào bên tai nàng, khẽ cười nói:“Nhà của ta chính là bán tạp hoá , có hơn mười gian cửa hàng. Ha ha ha.”
Tô Mạt tay mắt lanh lẹ, thừa cơ bắt được lỗ tai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:“Tĩnh ác ma, ngươi dám đùa giỡn ta!”
Nàng hừ một tiếng,“Hơn mười gian cửa hàng đã muốn lấy ta, cũng không hỏi một chút ta có nguyện ý không hả?”
Nàng nghiêng người, nằm xuống nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.
Tĩnh thiếu gia ánh mắt sâu thẳm, nhìn chăm chăm nàng,“Này, tiểu nha đầu, nàng không phải chê bổn thiếu gia nghèo chứ. Tuy rằng không thể cho nàng phú giáp thiên hạ, nhưng lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực, cũng không thiếu món nào a.”
Tô Mạt trong lòng buồn cười, lại cố ý phụng phịu, hừ một tiếng.
Tĩnh thiếu gia nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh, tuy rằng khuôn mặt nho nhỏ, ngay cả bàn tay hắn cũng không lớn bằng, lại có khí thế bất phàm, làm cho hắn có điểm sợ hãi.
Hắn cúi người qua, đôi tay để trên sườn nàng, thân hình nho nhỏ của nàng đã bị bao phủ. Hắn cúi đầu, ôn nhu nói:“Tiểu Mạt Lị, nàng thật ghét bỏ ta sao?”
Tô Mạt lại hừ một tiếng, dám lừa nàng! Hắn không nói thật, nàng cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Hơn nữa nàng không phải cái loại nữ nhân muốn ỷ lại nam nhân, hơn nữa xã hội này, nhìn xem Vương phu nhân lợi hại cỡ nào, rời khỏi Tô Nhân Vũ thì cũng không là gì hết.
Nữ nhân bản lĩnh lợi hại cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể ở phía trong hậu viện đấu đá nhau, nàng cũng không muốn lãng phí thanh xuân cùng sinh mệnh của nàng như vậy.
Tĩnh thiếu gia hơi híp mắt hiện lên tia sáng nguy hiểm, lập tức lại trở nên trong trẻo.