Nàng lôi kéo tay hắn, kiên định nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi là người tốt nhất của ta ở thế giới này, ngươi phải nhớ kỹ lời nói này. Chỉ cần ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Nay khi còn trẻ, lời thề lang lảnh, nguyện ước năm đó, năm tháng thoi đưa, bọn họ vẫn còn y nguyên như vậy.
Hắn mỉm cười, nắm chặt tay nàng, thả người dựng lên, Tô Mạt cả kinh liên tục thét chói tai.
Hắn hơi quá đáng a, nàng tuy rằng biết chút khinh công, cũng không phải như vậy , làm sao có thể đạp nước qua sông a, đạp tuyết vô ngân ( giẫm lên tuyết không để lại dấu chân) chứ ?
Tĩnh thiếu gia nắm tay nàng, mũi chân đạp nhẹ nhàng trên chiếc lá nổi trên mặt nước một chút, như hải âu phi độ, làm vài động tác chuồn chuồn lướt nước, thì đã lên trên bờ.
Dừng ở bên bờ có giàn hoa, cả một mảng hoa tươi nở rộ, trăm hoa đua nở, dính trên vạt áo của bọn họ.
Xa xa thái tử cùng Hoàng Phủ Giác vài người bọn họ đang đứng dưới tàng cây hoa đào nhìn bên bờ hồ sen bên kia hai người đang rượt đuổi nhau.
Hoàng Phủ Giác khẽ cười nói:“Tam ca, rất nhiều khi không thể coi suy nghĩ là đương nhiên. Ngươi luôn sợ tiểu nha đầu đó tốt với ta, không ngờ rằng, nàng ta bất quá là lấy ta làm tấm lá chắn thôi.”
Thái tử lạnh lùng nói:“Ta sao ta phải sợ nàng ta quan hệ thân thiết với ngươi? Ta lại không thích tiểu nha đầu đó. Ta Hoàng Phủ Tuyên chẳng lẽ lại thiếu nữ nhân sao?”
Hoàng Phủ Giác cười nhẹ, ý tứ của hắn, thái tử đương nhiên biết, bất quá là nói lảng sang chuyện khác mà thôi.
Trước mắt tiểu nha đầu kia, là một nha đầu bình thường sao?
Một nha đầu bình thường có thể có khả năng như vậy sao?
Mỹ nhân như ngọc, kiếm khí như cầu vồng.
Nàng vừa là mỹ nhân kia, lại là kiếm khí vô địch không địch thủ kia.
Một mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ chỉ đơn giản là nam nhân truy đuổi theo sắc đẹp thôi sao?
Hoàng Phủ Giác đứng trước gió, tay áo tung bay, đằng sau sự ôn nhã tươi cười là tâm tư thâm thúy, làm cho người ta nhìn không thấu sờ không được.
Thái tử híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn,“Ngươi cũng không cần phải đắc ý sớm.”
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Tam ca hiểu lầm rồi, ta nào dám đắc ý chứ, bất quá ta chỉ cho tiểu nha đầu kia một tấm lá chắn thôi, giúp nàng ta mở cửa hàng. Buôn bán lời tiền, cũng không thiếu phần của ta.”
Thái tử hừ một tiếng,“Đừng coi người khác đề là kẻ ngốc, ngươi tính kế ra sao ta đều biết. Ta cũng cảnh cáo ngươi, làm tốt bổn phận của mình thôi.”
Hoàng Phủ Giác cung kính hành lễ,“Tuân mệnh.”
Nói xong đứng dậy, nghênh ngang mà đi, bóng lưng thẳng đứng, lộ ra một thái độ cao ngạo cùng khiêu khích không nói nên lời, thực kho khiến cho người ta có thể hình dung tới một Hoàng Phủ Giác hiền hậu ôn hòa nhã nhặn kia được.