Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là bộ dáng y như lúc mình thường, cũng không có tư thế nổi giận, hắn tùy ý ngắm Tô Việt một cái, thản nhiên nói:“Đúng vậy.”
Tô Việt ấn vào trái tim đang đập nhanh,“Ngươi là có phải đã biết Vương gia biểu ca...... Cái sự tình kia?”
Hoàng Phủ Cẩn lại gật gật đầu.
Tô Việt nhìn hắn không có một chút khác lạ, bờ môi tuy rằng hơi căng ra, nhưng cũng không khẩn trương.
Hắn thử hỏi:“Quận vương điện hạ rất tức giận sao.”
Hoàng Phủ Cẩn hơi kéo khóe môi, lạnh lùng nói:“Ngươi nói xem.”
Tô Việt trong lòng hơi run, đều nói có người càng nổi giận lại càng là bình tĩnh, thậm chí còn có thể cười, mọi thứ y như thường.
Đã có thể ở thời điểm mọi người không chú ý, hắn liền âm thầm bạo phát.
Rất có khả năng đồ sát cả nàh người ta.
Tô Việt toát mồ hôi lạnh, bản thân có phải hay không chịu ảnh hưởng của Mạt nhi, ở Hương lâu xem tiểu thuyết diễn nghĩa quá nhiều.
Tô Việt cười nói:“Không biết nhị điện hạ đi Vương gia tính thế nào.”
Đuôi lông mày Hoàng Phủ Cẩn bất động, vẫn như trước bình tâm như vại, nói:“Đi sẽ biết.”
Tô Việt hai bên huyệt Thái Dương lại giựt lên liên tục.
Nếu là Hoàng Phủ Cẩn đi tới đó liền đem đại môn Vương gia đạp đổ, là việc dễ dàng có thể làm được .
Mấu chốt là, bản sự Vương gia khóc lóc om sòm ăn vạ cũng rất lợi hại, hơn nữa này còn liên lụy tới thanh danh của Mạt nhi.
“Nhị điện hạ, có thể nghe tiểu sinh một lời?”
Hoàng Phủ Cẩn đuôi mắt hơi nghiêng, liếc mắt nhìn hắn,“Hèn chi nãy giờ nửa ngày trời ta nghe được là lão sinh đang nói lăng dong dài sao?”
Tô Việt mồ hôi lạnh nhất thời rơi xuống, nhị điện hạ, ngài, ngài không cần như thế chứ.
Xem ra thật sự là tức giận, nếu không sẽ không có khiếu hài hước thầm mà âm trầm như vậy.
Tô Việt vội kẹp bụng ngựa, đuổi kịp Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Nhị điện hạ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Không thể vì việc nhỏ hỏng việc lớn, ảnh hưởng tới thanh danh của Mạt nhi.”
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng,“Hai chuyện khác nhau. Với lại thanh danh của Mạt nhi không phải ai cũng có thể tùy tiện ảnh hưởng .”
Nói khẽ “xuy” một tiếng, Tia Chớp liền lập tức chạy nhanh lên.
Tô Việt vừa thấy, vội phi ngựa đuổi theo.
Ngựa của hắn so với Tia Chớp kém xa hơn nhiều, lập tức bị để lại ở phía sau.
Hắn chỉ có cách phi ngựa như điên, cũng may mùa đông người đi đường ít, hơn nữa bọn họ đi không phải là hai bên đường cái có các cửa hàng.
Nếu không......