Đây là nói sau.
Lão phu nhân nhìn nàng,“Nha đầu, làm thứ này, khó không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Lão tổ mẫu, ta không biết đâu. Nhưng Tĩnh thiếu gia nói, ta đừng nghĩ muốn cái thứ hai.”
Lão phu nhân giống như đứa nhỏ cười rộ lên,“Đừng cho Triệu tiên sinh ngươi nhìn, khi nào thì hắn đến, rồi mới đua cho hắn xem. Các ngươi đều giữ kín chuyện cho ta, ai đi ra ngoài nói ta có bảo bối này, ta muốn cái mạng nhỏ của người đó.”
Đại tiểu thư cười nói:“Lão tổ mẫu ngày thường để cho chúng ta nhìn ngắm, chúng ta sẽ không nói.”
Lão phu nhân cười cười,“Ngươi nha đầu này, về sau muốn xem sẽ xem ở chỗ tổ mẫu nơi đây.”
Bởi vì nàng cảm thấy sau khi xem xong tâm thần sảng khoái, tinh thần thả lỏng, cảm giác thực thoải mái.
Ngay cả có chút hoa mắt của người già, tựa hồ cũng được tạm thời cải thiện.
Xem một cách rõ ràng sáng tỏ như vậy.
Tô Mạt lôi kéo tay lão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đây có thể đi tới chỗ Triệu tiên sinh sao?”
Lão phu nhân hừ một tiếng, vươn đầu ngón tay xỉa vài cái vào trán của nàng,“Ta cảnh cáo ngươi, không được đi Lâm Giang Vương phủ.”
Tô Mạt dùng sức gật đầu,“Không đi, nếu ta có đi, tổ mẫu liền phạt ta lại sao chép kinh thư.”
Dù sao nàng cũng muốn gặp Hoàng Phủ Cẩn, về phần Diệp công công, về sau lại đi cũng được.
Nàng nháy mắt với Kim Kết, nàng ta hiểu ý, lập tức đi ra ngoài truyền tin cho Lăng Nhược, để Lăng Nhược truyền tin tới Hoàng Phủ Cẩn, tiểu thư đi Triệu tiên sinh gia.
Lão phu nhân sai người ta chuẩn bị lễ vật, lại phân phó Tô Trung dẫn người theo hầu hạ cẩn thận, đi ngồi chút xíu thôi rồi trở về sớm chút.
Thời điểm trước khi đi, lại gọi Tô Mạt lại, ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng,“Nha đầu, ngươi là đứa nhỏ thông minh, cho ngươi sao chép kinh thư, ngươi có biết vì sao đúng không.”
Tô Mạt cung kính nói:“Ta biết.”
Lão phu nhân lại nói:“Tái phạm, ta không tha thứ đâu.”
Tô Mạt lại đáp ứng.
Lão phu nhân phất phất tay,“Đi thôi. Trở về sớm một chút.”
Nhị thiếu gia cũng đang sao chép kinh thư đến choáng váng đầu óc, Hương lâu cũng không thể đi.
Nơi đó còn một đống chuyện cần làm.
Tuy rằng Hình chưởng quầy chăm nom rất tốt.
Nhưng nhị thiếu gia thích phần công việc đó, một ngày không đi quan sát, liền thấy cả người khó chịu.
Cứ như là mất hồn, làm việc gì cũng không có sức sống.