Nàng biết hoàng đế ban cho Hoàng Phủ Cẩn không ít nữ nhân, từ lúc mười ba mười bốn tuổi đến hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, tổng cộng phải có mười mấy người.
Hơn nữa người người dung mạo xinh tươi hoạt bát, tính cách có ôn nhu, có nghịch ngợm đáng yêu, có thể nói không trùng nhau.
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái, theo ánh mắt của nàng nhìn đi, không khỏi mỉm cười, tiếp tục cùng Hoàng Phủ Cẩn nói vài câu xã giao.
Hoàng Phủ Giới chỉ vội vã nói:“Nhị ca, nếu Ngũ Ca tặng thuốc tốt tới, ngươi cần thử xem sao. Nói không chừng sẽ mau chóng khỏi.”
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng qua quýt tiếp chuyện với Hoàng Phủ Giác, tùy tiện nói vài câu, ánh mắt lại cơ bản nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, thấy nàng quan sát phòng , nhưng luôn nhìn về phía hậu viện.
Hoàng Phủ Giới thấy hắn không để ý tới chính mình, liền lại thúc giục hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thu hồi tầm mắt, nói:“Không vội, đợi Lưu thái y xem qua rồi tính.”
Hoàng Phủ Giác biết tâm tư của Hoàng Phủ Cẩn, liền nói với Hoàng Phủ Giới:“Thất đệ, lần trước đến ta cũng chưa dạo qua viện này, ngươi dẫn ta đi tham quan đi.”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Ngũ Ca, ngươi không phải chứ? Một tòa Vương phủ có cái gì đẹp chứ ? Chẳng lẽ còn đẹp hơn Ngự Hoa viên? Ngự Hoa viên cũng chưa thấy ngươi đi dạo được vài lần.”
Không đoán được người đệ đệ này lại thẳng tính như vậy, lại không biết quan sát hoàn cảnh a, Hoàng Phủ Giới thật sự là nhức đầu, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng chỉ muốn làm qua loa đại khái thôi, ngồi thêm chút nữa liền dẫn Tô Mạt trở về.
Tô Mạt thấy hậu viện có nữ nhân ghé trên cửa sổ nhìn vào trong này, liền muốn đi vòng qua nhìn xem các nàng ấy, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Tống Dung Hoa tức giận.
Tâm tư Tô Mạt khẽ nhộn nhạo, liền theo phòng bên cạnh phòng ngủ của Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh cửa tròn, nghe Tống Dung Hoa đang ở chính viện tức giận răn dạy Hầu quản gia.
“Hầu quản gia, ngươi chỉ là quản gia, ngươi còn tưởng chính mình là vương gia sao? Ngươi đó là thái độ gì hả? Có kiểu nô tài giống ngươi vậy sao? Ở nhà chúng ta, sớm đã bị đánh chết rồi. Ngươi như thế nào lại không biết quan sát thế hả, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Bệ hạ nói qua muốn ta gả cho Tề vương làm chính phi, ngươi không biết điều như thế, ngươi cẩn thận về sau ta bước vào cửa, lập tức đuổi việc ngươi, đuổi ngươi xuống thôn trang làm khổ công.”
Hầu Anh Hoa cẩn thận nói,“Ngũ công tử, Tống tiểu thư, quả thật là vương gia bị bệnh, thái y dặn phải tĩnh dưỡng, không thể tùy tiện gặp khách, không phải tiểu nhân không đi hồi bẩm, vẫn xin chư vị rộng lòng tha thứ cho.”