Nếu hiện giờ Hoàng đế đã yêu cầu Tần Như Lương làm vậy thì ông ta sẽ không quan tâm suy nghĩ của Tần Như Lương mà chỉ để ý tới việc đối phương sẽ làm thế nào.
Hiện giờ trong mắt Hoàng đế, vị đại tướng quân này của Đại Sở chẳng khác nào một kẻ tàn phế không đáng để ý.
Nhưng nếu như hắn ta còn chút giá trị lợi dụng cuối cùng thì Hoàng đế sẽ không chút do dự ép sạch chút giá trị ấy.
Tần Như Lương quỳ xuống, hạ giọng nói: “Nhưng Tĩnh Nguyệt chính là thê tử kết tóc của thần”.
Hoàng đế nghe mà phẫn nộ: “Giờ ngươi lại nghĩ nàng ta là thê tử kết tóc cơ đấy. Lúc ngươi mới cưới nàng ta thì đã tỏ ra không cam tâm tình nguyện thế nào, cả Đại Sở đều biết ngươi chỉ sủng ái mỗi một tiểu thiếp. Hiện giờ tiểu thiếp kia bị ngươi đuổi ra khỏi nhà rồi. Sao? Hiện tại ngươi lại nguyện làm chim liền cành, cả đời chung thủy bên Tĩnh Nguyệt sao? Ngươi đừng có mà ngụy biện rằng trước đây ngươi chỉ giả vờ ghét bỏ nàng ta, sau đó từ giả thành thật, yêu nàng ta mất rồi!”
Tần Như Lương quỳ rạp trên nền đất, trán chạm sát sàn.
Người khác không biết rõ về chuyện thiếp thất của hắn ta bị đuổi ra khỏi nhà nhưng Hoàng đế lại biết rất rõ.
Trong khoảng thời gian Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt không có mặt ở phủ tướng quân, ai mà biết rốt cuộc ông ta đã sắp xếp bao nhiêu tai mắt vào trong phủ rồi chứ.
Hoàng đế cầm tấu chương ném mạnh lên bàn nhằm phát tiết cơn giận.
Ông ta tức giận nhìn Tần Như Lương vẫn đang quỳ rạp, nói tiếp: “Năm xưa trẫm nghe ngươi can gián nên mới cho phép ngươi giữ lại mạng của Thẩm Nguyệt, cũng khiến trẫm tin rằng giữa ngươi và nàng ta không có tình yêu nam nữ. Lúc trước, trẫm đồng ý để ngươi cưới nàng ta chính là vì muốn ngươi giám sát chặt chẽ đối phương. Ngươi cứu nàng ta rồi cưới về nhà, nhưng giờ lại không nỡ giết, đừng để trẫm cảm thấy ngươi đã tốn hao tâm sức để dối gạt trẫm!”
Tần Như Lương hô to: “Xin Hoàng thượng minh xét, thần ngàn vạn lần không dám dối gạt Hoàng thượng!”
Hoàng đế lại nói: “Tần Như Lương, ngươi đừng quên mình là bề tôi của ai. Ngươi theo trẫm chinh chiến giết địch nhiều năm, lại theo trẫm vào tận kinh thành, ngươi từng là trợ thủ đắc lực của trẫm! Trẫm có thể nâng ngươi lên mây xanh, cũng có thể đạp ngươi xuống vũng bùn!”
Giọng Hoàng đế vang khắp đại điện khiến lòng người hoảng sợ.
Hạ Phóng bước lên trước, cúi đầu nói: “Xin Hoàng thượng bớt giận, Tần tướng quân vẫn còn suy nghĩ sai lầm như vậy hẳn chỉ vì nể tình cảm phu thê trước đây với Tĩnh Nguyệt công chúa, từ đó có thể thấy được Tần tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa”.
Sau đó hắn ta quay sang Tần Như Lương mà nói: “Thế nhưng trung nghĩa luôn quan trọng hơn tình ý, chính nhờ có Hoàng thượng nâng đỡ mà Tần tướng quân mới đạt được vị trí như ngày hôm nay, Tần tướng quân quả thực không nên vì tình ý mà làm trái việc trung nghĩa. Ta tin Tần tướng quân sẽ coi trọng đại cục, cho dù không nỡ cũng sẽ hoàn thành, đúng chứ?”
Tần Như Lương không trả lời.
Hoàng đế nói: “Nếu ngươi không làm được chuyện này thì trẫm sẽ sai người khác. Nhưng ngươi kháng chỉ bất tuân, đừng nói là trẫm sẽ cắt chức đại tướng quân của ngươi, trẫm còn nhốt ngươi vào đại lao, khiến ngươi mất hết tất cả!”
Tần Như Lương sững sờ, mãi sau mới khẽ thốt lên một câu: “Thần… tuân chỉ”.
Nếu hắn ta không làm mà để Hoàng đế sai kẻ khác thì cục diện lại càng mất kiểm soát.
Hoàng đế nghe thế lại cho rằng Tần Như Lương không nỡ từ bỏ chức vị đại tướng quân, cũng không bỏ được vinh hoa phú quý hiện tại.