Hắn ta đứng trước cửa một lát, nghe thấy Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện quá khứ đã tan theo mây khói lâu rồi, ta cũng không ghét hắn ta”.
“Vậy tại sao công chúa không suy xét tiếp nhận tướng quân chứ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Trái tim của con người lớn đến mức nào mới có thể dung nạp và chấp nhận hai người cùng lúc? Ta bảo hắn ta tránh xa ta ra, không phải vì ghét, chẳng qua vì muốn hắn ta nhanh chóng rũ bỏ ý định đó”.
Nàng vừa dứt lời, Tần Như Lương đã tiến vào trong như không có chuyện gì.
Tần Như Lương ngồi xuống bên giường bệnh mà hỏi: “Đã thấy đỡ hơn chưa?”
Thẩm Nguyệt nghẹn họng, nhìn hắn ta chằm chằm: “Ngươi đứng nghe lén bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới một lát thôi”. Tần Như Lương chống hai tay lên đầu gối: “Ngọc Nghiên, sau này ta cũng chỉ là bách tính bình thường, khỏi cần gọi ta là tướng quân nữa”.
Ngọc Nghiên gật gật đầu đồng ý: “Vâng, phò mã gia”.
Tần Như Lương nhướn nhướn mày, hình như rất hài lòng với cách xưng hô này.
Thẩm Nguyệt day day trán.
Tần Như Lương nhét góc chăn cho Thẩm Nguyệt, vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Thẩm Nguyệt, hiện giờ ta vẫn là trượng phu của cô. Cô yên tâm, chỉ cần ta và cô chưa hòa ly ngày nào, chỉ cần chưa tận mắt trông thấy cô và Tô Vũ kết thành phu thê trước mặt người trong thiên hạ ngày nào, ta vẫn giữ ý nghĩ này đến ngày ấy”.
Hắn ta nói: “Nếu tương lai có thể tận mắt nhìn thấy cô và hắn ta cùng nhau sống hạnh phúc, ta cũng sẽ buông bỏ hoàn toàn”.
Thẩm Nguyệt thu lại biểu cảm: “Ngươi hà tất phải như vậy”.
“Trước kia ta đã bỏ lỡ thời điểm đáng lẽ phải bảo vệ cô, bây giờ mới bù đắp, hi vọng không quá muộn”.
“Ta mệt rồi”.
Tần Như Lương gật gật đầu, đứng dậy nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, đợi khi nào tinh thần của cô tốt hơn ta sẽ lại đến thăm. Bây giờ có hắn ta tính trước tính sau cho cô, cô có thể yên tâm dưỡng bệnh rồi. Ta không thể không thừa nhận, về điểm này, đúng là ta không bì được”.
Những năm nay, Tô Vũ chưa từng thực sự từ bỏ Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương nghĩ, hắn ta có tư cách gì để coi hắn như kẻ địch, coi hắn như đối thủ cạnh tranh. Hiện giờ Tô Vũ lại âm thầm cứu mạng Thẩm Nguyệt một lần, những điều này, hắn ta không thể làm được.
Hắn ta đã thua từ lâu rồi.
Thuốc của thái y tiến triển rất chậm, Thẩm Nguyệt ngày nào cũng bị thuốc thang quấn thân.
Trong phòng ngoài phòng sực nức mùi thuốc đắng nghét.
Sau khi uống mấy bữa thuốc một ngày, bụng của Thẩm Nguyệt không chứa nổi thức ăn nữa, thế nên một ngày nàng ăn rất ít, người cũng ỉu xìu không có tinh thần.
Cơ thể rất khỏe mạnh trước kia chỉ thoáng chốc đã hao hụt quá nửa, vừa gầy yếu vừa nhợt nhạt.
Ngọc Nghiên rất đau lòng, bưng thức ăn tươi mới nóng hổi tới và khuyên bảo: “Công chúa ít nhiều gì cũng ăn một chút”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Không phải ta không muốn ăn, mà là ăn không nổi”.
Ngọc Nghiên biết nàng có tâm sự, mấy ngày nay rất ít khi thấy nàng cười. Trước kia bất kể gặp phải chuyện gì, Thẩm Nguyệt vẫn luôn lạc quan.